ANH HAI BOSS, ĐỪNG NGHỊCH LỬA

Trước lạ sau quen, ngủ thêm vài lần, cho dù người có năng lực kém, cũng học được cách bình tĩnh.

Sáng sớm hôm sau, trong chớp mắt Dư Tư Nhạc mở mắt ra, thì nhìn thấy gương mặt quen thuộc của anh hai, khoảng cách chỉ có vài centimet. Quan hệ giữa hai người từ sau khi bày tỏ tâm ý, dần dần xích lại gần nhau hơn.

Dường như Du Lăng Thần đã tỉnh từ trước, ánh mắt tịch mịch khó dò nhìn chằm chằm vào cô.

Dư Tư Nhạc vừa tỉnh ngủ nên đầu óc còn chưa thanh tỉnh, bộ dáng giống như trước kia, gọi một tiếng "Anh hai, buổi sáng tốt lành."

"Tiểu Nhạc, buổi sáng tốt lành." Du Lăng Thần ngồi dậy, vuốt ve đầu cô.

Cuối cùng Dư Tư Nhạc cũng nhớ lại chuyện đêm qua, gò má nhanh chóng đỏ bừng lên.

Du Lăng Thần nhìn ra cô ngượng ngùng, nói: "Không có gì phải xấu hổ, đi rửa mặt đánh răng, đợi lát nữa chúng ta đến nhà hàng dùng bữa."

Dư Tư Nhạc nhảy xuống giường, muốn đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, khi đang chuẩn bị bước vảo, đột nhiên nhớ đến đây không phải là phòng của cô, tất đồ dùng rửa mặt của cô đều ở phòng bên cạnh.

"Anh hai, em đi trước một chút, đến lúc dùng bữa, em đến tìm anh." Đúng lúc lợi dụng lúc này để ổn định lại lòng mình.

Tất cả những chuyện đêm qua đều giống như một giấc mơ.

Nếu là mơ, thì tốt rồi.... ....

Cô vừa nghĩ đến chuyện đêm qua, tự nhiên lại nghĩ đến sau khi cô tròn mười tám tuổi, nói không chừng anh hai không kìm chế được ăn cô sạch sẽ. Da đầu Dư Tư Nhạc run lên, hận không thể lập trức bỏ chạy trốn ma chưởng của Du Lăng Thần, để tránh cho anh gặp cô!

Đêm qua Dư Tư Nhạc không có thay đồ ngủ, ngủ một giấc, quần áo trên người cô bị nhăn, mái tóc cũng lộn xộn.

Dư Tư Nhạc mở cửa đi ra ngoài, ngẩng đầu liền gặp Dung Húc.

Dung Húc ngạc nhiên mở to hai mắt, dường như không thể tin được bộ dạng lúc này của Dư Tư Nhạc, từ trong phòng ngủ của Du Lăng Thần đi ra ngoài.

"Đêm qua em ở trong phòng Du Lăng Thần sao?" Lúc Dung Húc nói những lời này, có phần cực kỳ giận dữ, hai mắt đều nổi tơ máu, giống như hai mắt của ác ma trong truyện tranh.

Dư Tư Nhạc biết cậu ta đang hiểu lầm cái gì.... ......

Nhưng cô không muốn giải thích cho bản thân mình, có lẽ nhân cơ hội lần này làm Dung Húc hết hy vọng cũng tốt. Cô và anh hai đã tâm ý tương thông rồi, thật ra cũng không cần dành phần cho những người khác.

"Đúng." Sau khi suy nghĩ thật lâu, Dư Tư Nhạc nói.

Dung Húc nắm chặt nắm đấm vang lên tiếng kêu răng rắc, bộ dáng đè nén cơn giận, dẫn đến đau lòng.

Chỉ tiếc Dư Tư Nhạc không thể mềm lòng, nếu lòng dạ cô yếu đuối, ngược lại sẽ trở thành cục diện không thể vứt được.

"Dư Tư Nhạc, con mẹ nó! Em không thấy rõ bộ mặt thật của Du Lăng Thần sao? Sớm muộn gì em cũng sẽ hối hận! Tên đó không bằng một tên cầm thú." Trong miệng Dung Húc tuôn ra một tràng dài những lời thô tục.

Dư Tư Nhạc hơi nhíu lại đôi mi thanh tú, trong mắt sự kiên quyết trong mắt khó mà lay động được: "Tôi không hối hận, anh hai cũng không ép buộc tôi, tất cả đều do tôi tự nguyện."

"Em đang trong chấp niệm không biết hối hận!" Dung Húc tức giận không thể ngăn cản mắng chửi.

Dư Tư Nhạc lắc đầu "Cậu không phải người trong cuộc, làm sao cậu có thể hiểu được cảm nhận của tôi? Dung Húc, đây là lần cuối cùng tôi nói cho cậu biết, chúng ta không hợp nhau, tôi cũng không thể yêu cậu."

Đáy mắt Dung Húc lóe lên vẻ bi thương.

Dư Tư Nhạc đi ngang qua cậu ta, đi đến căn phòng của mình.

Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại cái rầm, lòng Dung Húc ngày càng lạnh. Âm thanh kia như đang thông báo với cậu ta, cậu ta và Dư Tư Nhạc vĩnh viễn bị một bức tường ngăn cách, cậu ta không bước vào lòng cô, mà cô cũng không mở cửa cho đi vào.

Du Lăng Thần đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài từ lâu, cách cánh cửa, anh lẳng lặng nghe Dư Tư Nhạc và Dung Húc nói chuyện.

Dung Húc đứng đó trong một thời gian rất lâu, bóng dáng tịch mịch, cô đơn.

... ...... ...... .........

Lúc trước do nằm viện vì bị đạn bắn bị thương, hơn nữa ngồi du thuyền đi du lịch, cộng tất cả thời gian lại, Dư Tư Nhạc bị trễ việc học đúng một tháng.

Vừa về đến trường, có rất nhiều môn học cô phải nghe giảng, việc này cũng làm cho cô vừa làm tăng thêm giờ học bổ sung thêm sách giáo khoa.

Được Du Lăng Thần giúp đỡ, trong vòng một tuần, cô mới miễn cưỡng có thể theo kịp tiến độ giảng bài của giáo viên.

Trong túi xách nhét đầy sách giáo khoa, Dư Tư Nhạc lấy từng quyển ra, dự định trước tiên làm thêm những bài tập còn yếu kém. Mở túi xách ra, tìm một lúc lâu cũng không thấy hộp dụng cụ, chẳng lẽ đã để quên ở trường học?

Dư Tư Nhạc tìm đi tìm lại mấy lần, cảm thấy khả năng này rất lớn, đứng lên đi lên lầu hai, muốn vào thư phòng tìm một cây bút dùng một chút.

Lúc cô đi ngang qua phòng ngủ của mình, cô nhìn thấy cửa phòng mở rộng ra, thò đầu nhìn vào, bên trong lại trống rỗng, cả phòng đều bị dọn sạch sẽ, rất nhiều đồ vật biến mất một ách kỳ lạ, ngay cả cô lớn như thế cũng không cánh mà bay.

Là an trộm vào nhà sao? Dư Tư Nhạc vội vàng đi đến phòng ngủ, mở tủ quần áo ra xem, một bộ quần áo ở bên trong cũng không còn.

Những đồ vật nhỏ trong phòng có thể mang đi được, hầu như bị mất sạch.

Trời ơi! Tên trộm đó cũng có thể trộm được sao? Thật không biết tên đó vận chuyện ra ngoài bằng cách nào.

Lúc đó Dư Tư Nhạc cũng không nghĩ nhiều, lấy điện thoại di động ra, gọi vào số điện thoại của Du Lăng Thần "Này......Anh hai, trong nhà có ăn trộm, tất cả đồ đạc trong phòng em đều không cánh mà bay, có muốn gọi cảnh sát đến điều tra không.... ...."

Du Lăng Thần ở đầu dây bên kia rất lâu cũng không trả lời, chờ Dư Tư Nhạc nói xong, mới lên tiếng: "Không cần báo cảnh sát, em đến phòng ngủ của anh nhìn một chút đi."

Trong chớp mắt Dư Tư Nhạc hoàn toàn kinh ngạc.

Vội vàng cất bước đến mở cửa phòng ngủ của Du Lăng Thần ra.

Sự sắp xếp trang trí trong phòng của Du Lăng Thần đã xảy ra thay đổi lớn. Trong đó có rất nhiều đồ vật nhìn vô cùng quen mắt, không phải là những đồ vật trong phòng của Dư Tư Nhạc sao? thì ra là trộm nhà!

Dường như Du Lăng Thần có thể đoán được bộ dạng bị dọa hoảng sợ của Dư Tư Nhạc, nói rõ từng câu từng chữ: "Ở trên du thuyền, anh đã từng nói với em, từ nay về sau mỗi đêm đều phải ngủ chung với anh. Anh nghĩ rằng thời gian một tuần, cũng đủ cho em chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi."

Cảm giác từng tiếng nói lạnh như băng truyền vào đáy lòng người ta.

Dư Tư Nhạc hung hăng cắn chặt răng, cuối cùng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

"Phòng ngủ của em đâu?" Dư Tư Nhạc cảm thấy phòng ngủ của anh hai vẫn giống trước kia

"Vứt bỏ rồi." Du Lăng Thần nói với giọng bình tĩnh.

Khóe môi Dư Tư Nhạc giật giật, đàn ông đều phá hủy của!

Du Lăng Thần cố ý chặt đứt đường lui của cô, cô và anh chung giường chung gối.

Trước kia tại sao không phát hiện ra anh hai có lòng dạ đen tối như thế?

Đều vứt bỏ hết rồi, Dư Tư Nhạc còn có thể làm gì được? Chỉ có thể chấp nhận thôi, vào phòng anh hai ngủ chứ sao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi