ANH MUỐN CÙNG EM ĐI TỚI CUỐI CUỘC ĐỜI

Khu nội trú ở bệnh viện nhân dân huyện An Thành mới được xây xong rất sạch sẽ và cũng rất ít người. Trong phòng yên tĩnh, ba giường bệnh, hai giường bên cạnh đều trống không. Lúc y tá đến đo nhiệt độ cho Đồng Tịch, cô thấp giọng nỉ non vài câu bằng tiếng Nga nhưng Nhiếp Tu không nghe rõ cô nói gì.

Nắng sớm dần dần đậm màu, anh một đêm chưa ngủ canh giữ bên giường Đồng Tịch, mỗi cách một đoạn thời gian lại không nhịn được đi sờ cái trán nóng hổi của cô.

Trong mê man hốt hoảng, Đồng Tịch cảm giác được có người đang sờ trán và sờ cổ tay mình. Trong tiềm thức cô vẫn còn cảm giác sợ hãi khi đặt mình vào trong nước nên không chút nghĩ ngợi mà đi tóm lấy cái tay kia. Cô nắm quá chặt khiến vết thương trên tay nhói lên làm cô bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Mở to mắt, trông thấy hoàn cảnh lạ lẫm, những ký ức từ xa xôi ùa về giống như là một cuộn phim, nhất thời giật mình mê mang không biết mình đang ở nơi nào nhưng khi nhìn thấy Nhiếp Tu, trong đầu cô lập tức hiện ra cảnh tưởng đáng sợ đó.

"Anh đã gọi xe cứu thương, một lát là tới thôi." Một đêm không ngủ, giọng nói Nhiếp Tu có chút khàn khàn mất tiếng: "Yên tâm, em không sao đâu."

Trước một khắc còn không nhịn được bảo anh đừng quấy rối mình, nhưng chỉ lát sau anh đã chạy tới cứu mạng cô. Lúc tỉnh lại nhìn thấy anh thật sự là xấu hổ không thể tưởng tượng được. Đồng Tịch lặng lẽ buông bàn tay anh ra, khàn khàn nói cám ơn. Sốt cao khiến cô không còn sức lực gì nữa, cổ họng đau như thiêu như đốt nên không quá muốn nói chuyện và cũng không biết nên nói cái gì.

Nhiếp Tu ôn nhu hỏi: "Em đói chưa?"

Đồng Tịch hơi lắc đầu, không đói bụng và cũng không có tâm trạng ăn uống. Ngoài việc may mắn vì cảm giác sống sót sau tai nạn, ảo não vì không còn khả năng bắt Tưởng Văn Tuấn nữa, còn có phẫn nộ đối với chiếc xe gây chuyện kia cùng với cảm giác xấu hổi khi đối mặt với Nhiếp Tu, các loại cảm xúc chiếm hết trái tim cô.

Sáng sớm mùa đông, ánh nắng nhàn nhạt, tia sáng xuyên thấu qua cửa sổ ánh lên nửa khuôn mặt tuấn tú mà hơi có vẻ tiều tụy của anh.

Cô và anh mến nhau hai năm, mỗi lần thấy anh đều là vẻ sạch sẽ nhẹ nhàng, tuẫn lãng cao khiết. Thậm chí lúc anh mặc đồ vận động cũng vẫn có dáng vẻ không dính khói lửa trần gian. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh có dáng vẻ xốc xếch chật vật như thế, trên cằm còn có râu ria mới mọc. Trên áo ngoài có bùn, lại càng không cần phải nói đến giày. Không thể tưởng tượng được người có bệnh sạch sẽ như anh có thể nhịn được một đêm như thế này.

Nếu tối qua anh không tới đúng lúc, cô sẽ bị đông cứng chết ở nơi đó. Thế nhưng cô thật sự không muốn được anh cứu lên, nếu là người qua đường nào khác thì tốt biết bao. Vốn đãlà người yêu cũ ân đoạn nghĩa tuyệt, bây giờ thêm phần ân cứu mạng này, làm sao cô còn có thể đối mặt với anh đây. Cô nhắm mắt lại, hốt hoảng nhớ tới những thời khắc đáng sợ ngày hôm qua, bất tri bất giác lại mê man.

Từ huyện về thành phố là một quãng đường dài dằng dặc, cô lúc thì mê man, lúc thì thanh tỉnh, biết mình đang ở trên xe cứu thương. Mỗi lần cô mở mắt ra, Nhiếp Tu đều ngồi xổm xuống, thấp giọng hỏi cảm giác của cô. Cô trả lời vô lực, miệng đắng lưỡi khô, toàn thân như nhũn ra. Vậy mà cũng không cảm thấy có bất cứ cảm giác khó chịu cụ thể nào, chỉ là rất mệt mỏi, phảng phất như tứ chi đã mất đi cảm giác rồi.

Trở lại thành phố, Nhiếp Tu sớm sắp xếp bệnh viện xong xuôi, nhờ quan hệ của Giang Nhược Hạm mà được vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt. Đồng Tịch sốt cao không lùi, cho tới tận tám giờ đêm, nhiệt độ cơ thể mới từ từ giảm xuống. Truyền nước xong, y tá tới rút ống tiêm, Nhiếp Tu nhẹ nhàng đè lại miếng bông trên mu bàn tay cô, phát hiện lông mi của cô run rẩy, đôi mắt hơi chuyển động.

Đồng Tịch đang chìm vào trong cơn ác mộng. Trong mộng, Đồng Xuân Hiểu rơi vào trong nước, cô liều mạng muốn bơi qua cứu chị nhưng cô không với tới tay chị, tay Đồng Xuân Hiểu một lần lại một lần trượt ra khỏi bàn tay của cô, Đồng Tịch sốt ruột đến độ sụp đổ khóc lên.

Nhiếp Tu thấy cô nhíu mày phát run vô thanh vô tức, biết cô đang gặp ác mộng. Anh cúi người nâng gáy cô ôm vào lòng rồi dỗ dành cô như dỗ trẻ con, nhẹ nhàng sờ tóc cô, trượt từ từ xuống xương sống nhiều lần, dần dần cảm giác được người trong lòng thả lỏng hơn. Sau đó, cảm giác ấm nóng ẩm ướt tràn ra trong ngực anh.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Đồng Tịch nghẹn ngào khóc rống. Không biết là khóc vì chị gái mất trong mộng của cô hay là người chị gái đã mất trong hiện thực. Sau khi Đồng Xuân Hiểu qua đời, Nhiếp Tu, tất cả đau khổ cô đều giấu kỹ trong lòng, từ bên ngoài không thể nhận ra chút nào được.

Chuyện bất ngờ khiến cô suýt chút nữa đã mất mạng này tựa như một cái búa thoát hiểm khẩn cấp, đập vỡ cái vỏ kiên cường bên ngoài của cô, lộ ra mềm mại bên trong.

Có lẽ do vừa trải qua một kiếp sinh tử, cô yếu ớt và thể hiện sự khác thường, giống như đã mất tất cả sức lực, chỉ cúi đầu tựa vào ngực anh, khóc mãi mà không thể dừng lại.

Từ đầu đến cuối Nhiếp Tu đều không hề lên tiếng, để mặc cô phát tiết, chỉ dùng ôm ấp và vuốt ve để làm dịu cảm xúc sắp sụp đổ của cô. Cho đến khi cô hoàn toàn bình tĩnh lại, anh mới buông cô ra, đứng dậy cầm một chiếc khăn lông ấm đưa cho cô, cũng thuận tay tắt đèn trong phòng.

Căn phòng trở nên tối tăm ôn nhu. Cử động tắt đèn thập phần hợp lòng người này khiến Đồng Tịch biết ơn anh vô cùng.

Bóng tối có thể che giấu sự thất thố của cô, sẽ khiến cô buông lỏng, không thấy quá xấu hổ khi phải đối mặt anh. Ánh sáng nhỏ yếu len lỏi qua khung cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy hết thảy trong phòng bệnh, chỉ không nhìn rõ khuôn mặt và biểu lộ của nhau.

Nhiếp Tu đứng ở nơi cách đầu giường không xa, bóng anh ngược sáng trông có vẻ càng thêm cao lớn thẳng tắp. Đồng Tịch nhìn bóng dáng anh, tâm tình phức tạp. Sau hai ngày Trùng phùng, cô chẳng cho anh chút sắc mặt tốt đẹp nào. Đêm trước khi xuất phát, cô còn nói những lời tuyệt tình ác độc, kết quả đảo mắt đã được anh cứu một mạng, còn trông cô ròng rã một ngày một đêm.

Một khắc trước còn đang là bạn trai cũ khiến người chán ghét, trong nháy mắt lắc mình thành ân nhân cứu mạng. Sự chuyển biến thân phận đột nhiên này khiến dt lúng túng một hồi mới dịu bớt, hắng giọng một cái rồi nói: "Anh về nghỉ ngơi đi, hai ngày này vô cùng cảm ơn anh." Ngữ khí tự nhiên không còn sắc bén như hai ngày trước nữa, cố gắng hết sức nói cho có vẻ khách quan bình thản.

"Anh sẽ không lại rời đi lúc em cần anh." Lời này rõ ràng đang nhằm về chuyện quá khứ. Trong bóng tối, tiếng nói của anh nghe rất chân thành, Đồng Tịch không nhìn thấy nét mặt của anh nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự áy náy của anh qua giọng nói. Cô cũng dùng ngữ khí chân thành nói cho anh biết: "Chuyện quá khứ, em thật sự đã buông xuống rồi."

Nguyên tắc làm người của cô là ân toán rõ ràng, có ơn tất báo. So với tính mạng, chút ân oán nhỏ trong quá khứ này không đáng nhắc tới chút nào, nếu cô còn ôm chặt trong lòng không buông thì thật sự là hẹp hòi quá.

Nhiếp Tu thấp giọng nói: "Anh không buông xuống được."

Một cảm xúc "không cần nói cũng biết" nào đó bỗng dập dờn trong bóng tối yên tĩnh, Đồng Tịch lập tức phá vỡ bầu không khí này: "Sao anh biết em đang ở đâu?"

"Lúc lái xe cho em ngày đó, nhân lúc em không chú ý, anh đã đặt GPS dưới chỗ ngồi của xe em."

Thì ra là thế. Ngày ấy, anh thay cô lái xe Changhe trở về, cả đường cô xụ mặt không để ý tới anh. Nhớ lại tình hình lúc đó, Đồng Tịch lại một lần nữa cảm thấy xấu hổ.

Nhiếp Tu nói tiếp: "Anh nghe Thẩm Hi Quyền nói em muốn đi tìm Tưởng Văn Tuấn. Anh muốn đi cùng em, nhưng anh biết em nhất định sẽ không đáp ứng. Cho nên anh định đi theo em và Lục Khoan.

Đồng Tịch không lên tiếng. Không sai, cô chắc chắn sẽ không đồng ý.

"Lúc Lục Khoan xảy ra chuyện, anh tưởng em sẽ không đi một mình, kết quả Thẩm Hi Quyền nói em vẫn đi, sau khi nhận điện thoại anh lập tức chạy tới. Lúc đến trấn thì sắc trời đã tối, anh thấy em đang lái xe trên đường vòng quanh núi, anh lo lắm, gọi cho em vì muốn bảo em trở lại, đến mai lại đi."

Cô vừa cúp điện thoại của anh liền bị đụng xe.

Nhiếp Tu trầm mặc một lát, còn nói: "Chuyện của chị em, sau này anh mới biết được. Trước kia anh vẫn tưởng chỉ là chuyện ngoài mong muốn. Anh biết em muốn báo thù, anh sẽ nghĩ cách giúp em tìm Tưởng Văn Tuấn."

Đồng Tịch khẽ giật mình, vội nói: "Đây là chuyện của em, anh không nên nhúng tay."

"Anh đã nói, anh muốn bù lại những điều anh chưa làm được."

Đây là lần thứ hai anh nói như vậy. Đồng Tịch không cảm thấy phản cảm và xem thường như lúc cô nghe được lần đầu. Bởi cô biết anh không nói suông mà thật sự làm, nhưng cô vẫn cự tuyệt không chút do dự.

"Cảm ơn lòng tốt của anh nhưng đây là chuyện của em, em không muốn nợ anh quá nhiều."

"Không, đây là anh nợ em." Nhiếp Tu bước tới trước mặt cô, nhẹ nhàng bật đèn: "Dù em có chịu quay lại với anh hay không, đây đều là chuyện anh cần làm."

Anh cúi người cầm khăn mặt đã dùng trong tay cô đi, ánh đèn dịu dàng phủ lên sự nhu hòa hết mức lên khuôn mặt tuấn tú của anh, cảm giác thân thiết quen thuộc đã lâu ùa về.

Đồng Tịch chăm chú mà bình tĩnh nói: "Không, anh không nợ em gì cả."

Nhiếp Tu liếc mắt nhìn cô, anh còn chưa kịp phản bác thì Đồng Tịch lại nói tiếp: "Anh đã cứu em, hình như em mới là người nợ anh."

" Thất Thất, đừng tính toán rõ ràng với anh như vậy được không?" Anh khẽ cười, theo thói quen giơ tay ra sờ trán cô xem có nóng không.

Lúc Đồng Tịch còn hôn me, mỗi ngày anh đều sờ trán cô vài chục lần đã trở thành thói quen của anh. Nhưng lúc này Đồng Tịch đã tỉnh lại, cô lùi lại về phía sau theo bản năng, bàn tay anh rơi vào khoảng không, nụ cười nơi khóe môi vụt tắt.

Trong giờ phút đối mặt nhìn nhau này, Đồng Tịch càng thêm cảm thấy xấu hổ hơn so với anh. Cô có cảm giác mình là kẻ vô ơn qua sông đoạn cầu, nhưng cô thật sự không muốn cùng anh có tiếp xúc thân mật nữa, dù sao chẳng còn là người yêu của nhau nữa rồi.

Nhiếp Tu im lặng thả tay xuống, ôn hòa nói: "Nơi này có cháo ấm, anh lấy cho em ăn chút nhé."

Đồng Tịch nói: "Em tự lấy."

"Tay em không tiện, anh bón cho em."

Đồng Tịch thật sự không muốn làm phiền anh nữa,càng không muốn thiếu nợ anh nữa, nhưng rõ ràng là hai cánh tay cô đều bị bó chặt, lòng bàn tay đau rát, thật sự cũng không tiện cầm đũa ăn cơm. Cô hỏi: "Anh có thể tìm hộ công giúp em không?"

Nhiếp Tu rất tự nhiên nói: "Anh chính là hộ công."

Đồng Tịch cự tuyệt: "Anh rất bận, mà em cũng không thuê nổi hộ công như anh."

Nhiếp Tu múc một bát cháo ra, ngữ khí buông lỏng tự nhiên: "Anh không vội, anh trở về chính là vì em."

Đồng Tịch: "..."

Nếu là hai ngày trước, cô còn có thể xụ mặt ăn nói lạnh nhạt để đả kích anh, làm anh từ bỏ cái ý định đó đi. Hiện tại anh lắc mình biến thành ân nhân cứu mạng của cô, cô thật sự không có mặt mũi đuổi anh đi được, càng không thể nói ra những lời khó nghe. Cuối cùng, đành gắng căn một bát cháo Nhiếp Tu đút cho. Cô như một con rối, im lặng ăn cơm, ăn xong dùng một ngữ khí bình thản nói với anh: "Cảm ơn anh, anh về nghỉ ngơi đi, em không sao."

Nhiếp Tu chỉ vào chiếc giường dành cho người nhà cạnh cô: "Anh ngủ bên kia, nếu em có việc gì thì cũng tiện gọi anh. Đúng rồi, em có muốn lau người hay không?"

Anh nói rất đứng đắn, thế nhưng mặt Đồng Tịch lại nóng lên. Đêm qua cảnh tượng anh bọc cô lại trong tấm thảm vẫn còn rõ mồn một trong đầu cô. Hậu tri hậu giác cảm giác xấu hổ dâng lên. Chính đang lúc xấu hổ thì y tá vừa hay tới đo nhiệt độ cơ thể, cô vội vàng quay mặt sang nói chuyện với y tá.

Đêm nay, Nhiếp Tu liền ngủ trên chiếc giường dành cho người nhà trong phòng bệnh của cô. Anh rất cao, chiếc giường trông đặc biệt nhỏ hẹp. Đêm qua Đồng Tịch bất tỉnh cả đêm, đêm nay thanh tỉnh, biết anh ngủ cùng phòng với mình thì cảm nhận được cảm giác khó chịu không rõ nào đó chạy khắp cơ thể. Nhưng anh kiên quyết không chịu đi, cô cũng hết cách.

Bởi vì ban ngày cô luôn mê man, đến ban đêm không ngủ say được, trằn trọc thức thức rồi tỉnh tỉnh. Lúc nửa đêm, cô mơ màng nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ đang tiến về phía mình.

Cô nhắm mắt lại, giả bộ như đang ngủ say. Cảm giác được anh cúi xuống bên đầu giường, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên trán thử nhiệt độ cơ thể của cô.

Cô đợi bàn tay anh nhẹ nhàng rời đi, im lặng thở phào trong lòng, tưởng anh sẽ đi, không ngờ anh lại ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng lên tay cô. Không biết tại sao, Đồng Tịch không dám cử động chút nào. Nghĩ thầm, tối đen thui như thế, anh chẳng lẽ có thể nhìn được tay cô trông thế nào sao? Sao có thể chứ.

Bàn tay được bọc lại trong tay anh, chỉ lộ những đầu ngón tay bên ngoài, bỗng nhiên cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của anh, sau đó là một nụ hôn nhu hòa đến cực điểm rơi xuống tay cô.

Đáy lòng Đồng Tịch bỗng nhiên co lại, thiếu chút nữa đã rụt lại tay khỏi bàn tay anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi