ÁNH TRĂNG TRONG LÒNG QUÂN

Yêu vật trong rừng thông quả nhiên rất yếu, chỉ chốc lát sau Doãn Như Bình đã bắt được nó mang tới, nàng ta vui vẻ khoe: “Hề… Huyền Chu, ta tóm được nó rồi.”

Thiên Cù Tử kín đáo giấu tấm mạng che mặt vào trong tay áo, miễn cưỡng cười nói: “Thả nó ra, để cho các đệ tử xử lý đi.”

Doãn Như Bình khẽ gật đầu, nàng ta nhất thời hưng phấn nên quên mất quy tắc của thí luyện: Thiên Cù Tử là chưởng viện nên sẽ không đích thân đuổi bắt yêu vật, chàng chỉ ở một bên theo dõi, để các đệ tử tự mình giải đề.

Chưa đến thời điểm nguy hiểm, chàng sẽ tuyệt đối không ra tay.

Doãn Như Bình vội vàng thả yêu vật ra, đó chỉ là một cây thông thành tinh, quả thực cũng không nguy hiểm lắm. Thiên Cù Tử nhìn chúng đệ tử tìm kiếm, Doãn Như Bình đứng sát bên cạnh. Chàng và Doãn Như Bình cũng không thận cận mấy, tóm lại vẫn vì thiếu hụt ký ức nên hơi xa lạ với nhau.

Hai người đứng kề nhau, hương khổ trúc thơm ngát trên người chàng quanh quẩn trong không khí, Doãn Như Bình chỉ cảm thấy tim đập rộn ràng.

Nàng ta luôn một lòng ái mộ Thiên Cù Tử, nhưng nằm mộng cũng chưa hề nghĩ tới mình thật sự có một ngày có thể sánh vai với người này. Từ sau lần ăn no bài học trước kia, nàng ta đã nhận thức rõ vị trí của bản thân.

Lấy bản lĩnh của nàng ta, muốn xứng đứng bên cạnh đại nhân vật Huyền môn như Thiên Cù Tử, đường phải đi còn rất dài. Nhưng nàng ta tràn đầy lòng tin, rằng chỉ cần nỗ lực rèn luyện, nàng ta sẽ có ngày xứng với chàng.

Thiên Cù Tử đương nhiên không biết tâm tư của Doãn Như Bình, cũng từ đầu đến cuối không nhìn nàng ta lấy một lần. Chàng xưa nay vốn lãnh đạm, nhất là đối với nữ tu càng thêm nghiêm túc thủ lễ, đương nhiên hoàn toàn xa lạ với mấy màn dịu dàng vu0t v3 an ủi.

Doãn Như Bình hiểu rõ, nhưng với nàng ta, được đứng cạnh Thiên Cù Tử thế này là quá đủ rồi, không cần thêm lời ngon tiếng ngọt gì.

Chờ khi chúng đệ tử rốt cuộc bắt được cây thông thành tinh kia, Thiên Cù Tử mới cất lời nhận xét biểu hiện của họ. Doãnh Như Bình đứng đằng sau, lắng nghe từng câu chữ phân tích chi tiết rõ ràng của chàng mà trong lòng như được rót mật.

Sau khi trở lại núi Dung Thiên, Thiên Cù Tử quay về Khổ Trúc Lâm. Mạng che mặt trong tay áo vẫn mềm mại trơn mịn như cũ, song vừa chạm vào lòng bàn tay chàng lại như phải bỏng.

Không nên.

Chàng đã có Doãn Như Bình, mặc dù hai người họ còn chưa ký khế ước, nhưng tình ý trước đây vẫn còn đó. Chàng tự nhận mình không phải là dạng đứng núi này trông núi khác, cho nên chàng thực sự không nên giữ lại vật này.

Thiên Cù Tử lấy tấm mạng che ra, muốn thi thuật thiêu thủy, nhưng trong khoảnh khắc lại do dự. Chỉ là một thoáng kinh hồng, tại sao mình lại chột dạ thế này?!

Trái phải ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng chàng vẫn cất tấm mạng vào đáy ngăn kéo dưới cùng. Ai ngờ mở ngăn kéo ra, chàng lại phát hiện bên trong còn có một cuộn tranh. Chàng nhiều năm bế quan thanh tu, lòng h4m muốn hưởng thụ vật chất cực kỳ đạm bạc; bình thường đồ đạc bày biện trong phòng đều do Tái Sương Quy mang đến, bao giờ lại nhiều hơn một bức tranh vậy?

Chàng mở cuộn tranh ra, lại càng bất ngờ hơn, cũng chẳng phải là tranh quý giá gì, chỉ là một bức thêu Mẫu Đơn Lạc Dương. Đường kim mũi chỉ cũng coi như khá tinh tế, nhưng ở trong mắt người Huyền môn thì quá tầm thường.

Trên khóm mẫu đơn được đính một thuật pháp nhỏ, là kỹ thuật thêu sơ đẳng nhất của Phi Châm phường, khiến mẫu đơn có thể ngày nở đêm khép.

Nhưng chỉ chút mánh khóe nhỏ này thực sự không đáng để chàng cẩn thận giấu kỹ như vậy.

Trong tranh còn có huyền cơ gì khác sao?!

Thiên Cù Tử xem không hiểu, chàng của hơn năm trăm năm trước thiếu hụt ký ức, nên hiển nhiên có suy nghĩ thế nào cũng chẳng nhớ được gì.

Chàng khẽ lắc đầu, cầm chắc mạng che mặt và cuộn tranh, trái phải tìm kiếm thêm một bận, nhưng trong Khổ Trúc Lâm không còn dấu vết lạ nào khác.

Đúng lúc này, Tái Sương Quy tìm đến hỏi: “Chuyện đại điển ký khế ước của ngươi và Doãn Như Bình… ngươi muốn tổ chức vào lúc nào?”

Thiên Cù Tử sửng sốt, chàng ký khế ước, đối với Huyền môn mà nói thì cũng là một việc lớn, thời gian chuẩn bị không thể nào ít hơn nửa năm. Chàng do dự nói: “Sư tôn, bây giờ ta không hề có ký ức gì về Doãn Như Bình, thực sự lạ lẫm. Ta muốn chờ thêm một thời gian, đến khi hai bên tiếp nhận nhau hẵng lại bàn chuyện này được không?”

Khi nhắc tới Doãn Như Bình, giọng chàng hờ hững như chỉ đang nói tới một đệ tử dưới trướng nào đó.

Tái Sương Quy thở dài trong bụng, đột nhiên thắc mắc tự hỏi, nếu bây giờ đối tượng ký khế ước không phải là Doãn Như Bình mà là vị kia ở Họa Thành, Thiên Cù Tử của năm trăm năm trước sẽ chọn thế nào?

Có phải cũng sẽ lạnh nhạt nói một câu ‘Không hề có ký ức, hoàn toàn xa lạ’?

Là ân sư của Thiên Cù Tử, ông đương nhiên toàn tâm toàn ý nghĩ cho đệ tử mình. Vị kia ở Họa Thành cuồng vọng tự đại, không những khó ưa mà còn quá phiền toái.

Nhưng nhìn học trò cưng của mình trở thành giống con rối mặc cho người khác định đoạt, ông thật sự không đành lòng. Ông buột miệng hỏi: “Huyền Chu lạnh nhạt như vậy, chẳng lẽ trong lòng có ý trung nhân khác?”

Vừa hỏi xong, ngay cả ông cũng cảm thấy buồn cười. Làm sao có thể chứ? Hơn năm trăm năm trước, Húc Họa vẫn còn trấn giữ Thiên Hà Nhược Thủy, hai người vốn dĩ chưa từng gặp gỡ. Mà Thiên Cù Tử khi đó ấy à, hiểu chuyện hơn Thiên Cù Tử năm trăm năm sau cả tỉ lần.

Quả nhiên Thiên Cù Tử lạnh nhạt nói ngay: “Sư tôn hỏi lạ thật, tính cách ta thế nào sư tôn không phải không biết. Nếu ta thật sự có người trong lòng, e rằng đã chẳng có bất kỳ dây mơ rễ má gì với Doãn Như Bình.”

Đệ tử nói rất quả quyết, Tái Sương Quy rốt cuộc cũng yên lòng. Nhưng rồi ông lại nghe thấy chàng hỏi: “Sư tôn có nhận biết nữ tu nào…” Chàng nghiêm túc hồi tưởng lại dung mạo của cô gái nọ, “Thanh thuần trang nhã, dùng pháp bảo là đèn hoa sen không?”

Tái Sương Quy run bắn trong bụng, khó khăn lắm mới giữ được sắc mặt không thay đổi, “Sao ngươi… lại đột nhiên hỏi vậy?”

Thiên Cù Tử cảm thấy quái dị, “Sư tôn biết nàng ấy?”

Tái Sương Quy sắp nhịn không nổi muốn đưa tay che ngực, “Ta… không biết ai như vậy. Nhưng ngươi và Doãn Như Bình sắp ký khế ước, giờ lại hỏi thăm một nữ nhân khác, sư tôn đương nhiên khó tránh khỏi bất an trong lòng.”

Thiên Cù Tử nghe vậy bèn nói: “Sư tôn không cần suy nghĩ nhiều, ta cũng chỉ nhất thời hiếu kỳ thôi.”

Tái Sương Quy vẫn nghi ngờ… Thiên Cù Tử ơi là Thiên Cù Tử, bộ ngươi bị trúng lời nguyền gì à?

Sau đó Thiên Cù Tử quả thật lùi ngày ký khế ước, lấy lý do rằng phải tăng cao tu vi trước. Đương nhiên không ai càm ràm gì, thậm chí cả Thủy Không Tú cũng chỉ có thể toàn lực ủng hộ. Bởi bây giờ trong chín chưởng viện, thực lực của chàng quả thật quá yếu.

Cùng lúc đó, Ma tôn Doanh Trì có thể nói là vô cùng chịu khó thường xuyên chạy tới Họa Thành, khiến các tông môn khác của Huyền môn khó tránh khỏi sinh lòng bất an. Thủy Không Tú đã nhiều lần nhận được đề nghị của những tông môn khác, rằng hy vọng Huyền môn có thể thiết lập quan hệ ngoại giao với Họa Thành, chí ít đừng để giữa hai bên bung bét tệ hại như bây giờ.

Lúc trước bọn họ đều từng thu mua Ma khôi, số Ma khôi này nhiều hay ít đều từng sinh hạ đời sau. Chỉ là lần đó Húc Họa quá dữ dằn, tất cả bất đắc dĩ đành trả toàn bộ Ma khôi về. Có vài Ma khôi nằng nặc phải dẫn cả con cái theo, bọn họ cũng không dám quyết liệt ngăn cản.

Thế nên bây giờ bên trong Họa Thành có không ít hậu duệ của bọn họ.

Nay Tiên tông Cửu Uyên và Họa Thành phân rõ ranh giới, trước đó chín chưởng viện còn từng tấn công Họa Thành, cứ thế quan hệ giữa khắp Huyền môn và Ma khôi có thể nói là dầu sôi lửa bỏng, đến nay đã tới mức đoạn tuyệt qua lại.

Giờ nhìn Doanh Trì ngày ngày chạy tới Họa Thành, bọn họ đương nhiên lại thấy bất an. Cũng có người dựa vào mình có ‘con trai’ hay ‘cháu trai’ trong Họa Thành, muốn gặp lại bạn đời Ma khôi của mình.

Nhưng Thủy Không Tú ôm hận trong lòng, khăng khăng không chịu thả lỏng.

Trong khi đó ở Họa Thành, Húc Họa ngược lại không hề bị mấy chuyện phiền não này quấy rầy.

Nàng đứng trước tủ quần áo trong tẩm điện, đang chọn lựa đồ đẹp để mặc. Hề Vân Thanh ôm nhóc gai tôm, đi qua đi lại dỗ dành. Nhóc gai tôm này mà chưa no bụng thì kiểu gì cũng không chịu đi ngủ.

Tiểu ác ma biết mẫu thân mình không đáng tin cậy, đương nhiên đành tự nghĩ cách nuôi đệ đệ… đâu thể để thằng bé chết đói được.

Nó lại tranh thủ ở đâu đó tìm được ít sữa bò tới, hai người đang bón cho nhóc gai tôm đáng thương uống từng muỗng một.

Húc Họa thay một bộ váy lông khổng tước rồi hỏi: “Vân Thanh, Vân Kiểu, bổn tọa mặc bộ này trông thế nào?”

Vân Thanh nhanh chóng ôm nhóc gai tôm cho thằng bé uống nốt chỗ sữa còn lại, tiểu ác ma ngước lên liếc nhìn Húc Họa, “Mẫu thân diện như vậy, gặp mùa xuân thứ hai à?” Ở trước mặt Hề Vân Thanh nên nó không hề cố kỵ, trực tiếp gọi mẹ xưng con với Húc Họa luôn.

Húc Họa xua tay, “Bớt nói nhảm đi, mau giúp vi nương xem thử!”

Tiểc ác ma nói: “Mẫu thân quốc sắc thiên hương, mặc cái gì cũng nổi bật hết. Chỉ là phụ thân mới vào Nhược Thủy chưa được bao lâu, người liền chưng diện khoa trương như vậy … không khỏi có hơi… ừm, một lời khó nói hết.”

Húc Họa *hừ* một tiếng.

Cuối cùng vẫn là Hề Vân Thanh lên tiếng hòa giải: “Lần đầu tiên thấy sư tôn để tâm tới ý kiến của người khác thế này đấy.” Húc Họa có rất nhiều quần áo lộng lẫy, nhưng gần như luôn tùy theo sở thích cá nhân mà mặc, chưa bao giờ chú ý xem người khác nghĩ gì.

Cho nên hôm nay hiển nhiên rất khác.

Húc Họa nói: “Bởi vì bổn tọa đột nhiên phát hiện, thì ra mặc đẹp cho người mình thích nhìn, có thể làm hai mắt người đó tỏa sáng, thật sự là chuyện rất thỏa mãn.”

Hề Vân Thanh thắc mắc: “Người mình thích?”

Húc Họa hỏi ngược lại: “Vân Thanh có người mình thích không?”

Má ngọc của Hề Vân Thanh lập tức hây hây, “Vân Thanh đã nguyện vĩnh viễn phụng dưỡng bên người sư tôn, không cần có người mình thích.”

Húc Họa khuyên răn: “Đừng nha! Làm sao có thể giữ ngươi bên người rồi ảnh hưởng hạnh phúc chung thân của bổn tọa được. Về sau ngươi quay đầu chú ý một chút, trong Họa Thành bất kỳ là ai, chỉ cần Vân Thanh chúng ta vừa mắt, sư tôn đều có thể đứng ra thành toàn cho ngươi.”

Khuôn mặt xinh xắn của Hề Vân Thanh tức thì đỏ quạch, tiểu ác ma bên cạnh khẽ lắc đầu, “Haiz, mùa xuân đến rồi, mùa xuân đến rồi.” Nó đi tới ôm lấy nhóc gai tôm trong lòng Hề Vân Thanh, vừa đi vừa thở dài, “Cha dượng như hổ như sói, chỉ đáng thương hai đứa nhỏ số khổ là chúng mình thôi…”

Húc Họa rốt cuộc hết nhịn nổi, “Ngậm miệng lại, đi theo ta!”

Hôm sau, ở thôn Kính Hồ.

Đây là thôn nhỏ gần núi Dung Thiên nhất, xưa nay luôn nhờ cậy vào sự trông nom của Âm Dương viện. Húc Họa dẫn theo tiểu ác ma, âm thầm lẻn vào trong thôn.

Tiểu ác ma theo chân Húc Họa, nhìn nàng lén lén lút lút thì thấy mất mặt vô cùng, “Mẫu thân, nói gì người cũng là nhân vật đã hóa thần, đáng lẽ phải ngạo nghễ trưng bày bá khí, san bằng núi Dúng Thiên rồi đoạt lại phụ thân mới đúng. Ai lại lén lút thế kia, tổn hại tới thần cách quá đi!”

Húc Họa nạt nó: “Câm miệng. Tên Thủy Không Tú kia phục hồi thần thức của cha ngươi rồi.”

Tiểu ác ma mừng rỡ, “Mẫu thân nói vậy nghĩa là sao?”

Húc Họa nói: “Tức là mặc dù bây giờ bản thể cha ngươi vẫn bị nhốt trong Nhược Thủy, nhưng một mảnh thần thức của y vừa tỉnh lại trong hóa thân.”

Tiểu ác ma há hốc mồm, “Còn có chiêu đó nữa à?”

Húc Họa lờ đẹp cậu nhóc, nói: “Có điều là thần thức của năm trăm trước, nên y không nhận ra ta, cũng không biết ngươi. Chưa kể, tên Thủy Không Tú kia còn nói cho y biết rằng y có một tiểu tình nhân tên Doãn Như Bình. Giờ hai người bọn họ đang chuẩn bị đại điển ký khế ước.”

Tiểu ác ma vuốt vuốt tóc mái lòa xòa trước trán, “Ờ.”

Húc Họa ngạc nhiên, “Sao ngươi chẳng nóng ruột tí nào hết vậy? Chẳng phải trước kia ta từng nói với ngươi rằng, mẹ kế còn kinh khủng hơn cha dượng nhiều ư?”

Tiểu ác ma lơ đễnh phẩy phẩy tay, Thần Ma Chi Tức đậu trên vai nó lên tiếng đáp thay: ”Ngẫm tới ý chí bé hạt tiêu trước mỹ nhân kia của Hề chưởng viện thì… chậc chậc.” Có thể thoát khỏi ngũ trảo của lão nhân gia ngài sao?

Có sống lại cả trăm lần cũng vẫn bị đàn áp à.

Tiểu ác ma so vai tỏ vẻ hoàn toàn tán thành, sau đó hỏi: “Cho nên xin hỏi lần này mẫu thân đại nhân tới đây, định giăng mạng nhện gì vậy ạ?

Húc Họa lườm nó, “Câm miệng! Bổn tọa đường đường là thần linh của Họa Thành, giăng mạng nhện cái gì?! Có phải bắt thiêu thân thành tinh đâu!” Nàng thoáng nhìn trái nhìn phải, rồi nói: “Hôm nay y trở về Nam Lĩnh thăm viếng tộc nhân Hề gia, tính thời gian thì cũng sắp quay lại rồi.”   

Tiểu ác ma hỏi: “Cho nên người tính chầu chực ở thôn nhỏ này rình đón đối phương?”

Húc Họa nói: “Y có rất nhiều phương thức du hành, ngộ nhỡ ngự kiếm thì chẳng phải bổn tọa sẽ uổng công đợi ư? Tiên tông Cửu Uyên có quy định không được phép ngự kiếm trong phạm vi hai mươi dặm quanh hồ Phi Kính, nên y đến đây chắc chắc phải đi bộ.”

Tiểu ác ma gật đầu, “Sau đó thì sao? Người muốn làm gì?”

Húc Họa móc từ trong ngực ra một góc thuốc nhỏ, nói: “Mẫu thân đã đặc biệt chuẩn bị một gói bột Ngũ Quỷ Tà Thi, chỉ cần rải bột này xuống sông hay xuống giếng, người trong thôn nhất định nhiễm bệnh lạ.”

Tiếc ác ma ngước nhìn nàng, “Mẫu thân này, mặc dù ta còn nhỏ tuổi, nhưng ta vẫn cảm thấy hành vi này rất đê tiện.”

Húc Họa khẽ lắc đầu, nghiêm túc thở dài một hơi rồi nói: “Đúng rồi, hành vi đê tiện như vậy, mẫu thân ngươi làm sao có thể đích thân động thủ được? Vân Kiểu cũng biết rồi đấy, mẫu thân ngươi vốn trọng thể diện nhất…””

Tiểu ác ma nhìn gói thuốc trong tay nàng, lại nhìn giếng nước ngoài thôn và con sông bắt qua ngõ vào thôn, cộng thêm vẻ mặt hiền từ nhìn mình khuyến khích của Húc Họa.

Tiểu ác ma: “…”

Húc Họa nhích đến gần hơn, đưa cho nó thêm một gói thuốc bột nữa, thì thầm dặn dò một tràng.

Còn cách nào khác sao? Tiểu ác ma đành cầm lấy hai gói thuốc, mở ra lần lượt rắc xuống sông và giếng. Mới đầu Thần Ma Chi Tức còn đậu trên vai nó, về sau thực sự quá xấu hổ nên hóa chân thành cánh nhỏ, bay tránh thật xa.

Sang hôm sau, đang mùa đông nên mặt trời luôn ló dạng muộn hơn bình thường.

Thiên Cù Tử thăm hỏi trưởng bối trong tộc xong bèn ngự kiếm trở về, chấp hành tông quy nên đáp xuống ở thôn nhỏ gần núi Dung Thiên. Ngay sau đó chàng phát hiện toàn bộ thôn trang yên tĩnh một cách dị thường, hơn nữa còn đầy mùi lạ. Thiên Cù Tử nhíu mày, mặc dù hiện giờ tu vi yếu ớt, nhưng chàng vẫn cực kỳ nhạy cảm với các loại bàng môn tà đạo này.

Bây trong thôn tràn ngập mùi xác chết.

Thiên Cù Tử nhanh chóng tiến lên, đang định tìm ai đó hỏi thăm thì chợt trông thấy thôn dân tụ tập đằng trước. Chàng đi tới, bắt lấy một người hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt người này vàng vọt, vốn đang vô cùng nóng nảy, nhưng liếc mắt trông thấy trang phục và ngọc bội bên hông Thiên Cù Tử, hắn liền sáng rỡ mắt, “Là tiên trưởng Tiên tông Cửu Uyên! Bẩm tiên trưởng, không biết thôn chúng ta bị sao nữa, bắt đầu từ đêm qua tới giờ, tất cả thôn dân đều thượng thổ hạ tả, sốt cao không bớt, còn mê sảng…”

Thiên Cù Tử sững người, thôn Kính Hồ gần Tiên tông Cửu Uyên vô cùng, xưa nay chưa từng có ai dám gây chuyện ở đây. Nhưng mùi trong thôn hôm nay quả thực cực kỳ quái dị.

Chàng hỏi: “Đã phái người cầu cứu Tiên tông Cửu Uyên chưa?”

Thôn dân kia vội vàng thưa: “Ban đầu có chuẩn bị đi, nhưng giờ không cần nữa. Một nữ Bồ Tát đang phát thuốc, phần lớn thôn dân đều được chữa khỏi. Tiểu nhân cũng tới lãnh thuốc đây.” Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ tiểu viện đằng trước.

Thiên Cù Tử thuận theo hướng hắn chỉ tiến lên mấy bước, nhìn thấy một đám thôn dân mình mặc áo vải, tóc cài trâm gỗ, sắc mặt tiều tụy; vây quanh một cô gái.

Tóc búi hờ, trâm lưu ly buông tua rua đong đưa theo từng cử động, eo thon chưa đầy nắm tay, chân đi hài lụa.

Sáng sớm đầu đông, sắc trời u ám nhưng nàng đứng trong tiểu viện đơn sơ lại đủ khiến vùng trời này trở nên sáng lòa. Chúng sinh ở trước mặt nàng đều là sâu kiến, mà nàng là thần linh ngự trên vạn vật.

Thôn dân trước mặt dồn dập giơ tay xin thuốc, nàng chỉ cười dịu dàng, “Không cần gấp gáp, ai cũng có phần.”

Hề chưởng viện sững sờ, nhưng trí thông minh của chàng xem như vẫn còn hoạt động… Cô gái này đã từng hơn nửa đêm xuất hiện trong rừng thông đầy yêu vật cư ngụ. Nếu lúc ấy chỉ là trùng hợp, như vậy hôm nay nàng ta đột nhiên xuất hiện ở đây, mà trên dưới thôn Kính Hồ bỗng nhiên xuất hiện mùi xác thối không rõ từ đâu ra…

Cũng là trùng hợp sao?

Hai lần đều trùng hợp như vậy, đều vừa vặn xuất hiện trước mặt chàng… chẳng lẽ có mưu đồ gì với chàng?

Thiên Cù Tử bước nhanh về phía trước, tóm lấy tay thiếu nữ.

Húc Họa ngước lên, đón lấy một ánh mắt hoàn toàn xa lạ. Ánh mắt này khiến nàng nhớ tới lần đầu họ gặp gỡ trong rừng dâu bên ngoài thánh điện Thiên ma. Thời gian dường như giao thoa, kết nối nhiều năm trước và hiện tại thành một.

Nàng bỗng thấy hoài niệm.

Cổ tay trắng ngần trong tay mềm mại mịn màng khó tả, nhịp tim bất giác lên xuống không đều nhịp, Thiên Cù Tử cố khống chế tâm trí, trầm giọng nói: “Tất cả tạm thời khoan hãy uống thuốc!”

Tiên tông Cửu Uyên ở thôn Kính Hồ đương nhiên có uy tín cực lớn, các thôn dân nhìn thấy trang phục của Thiên Cù Tử liền chọn tin tưởng chàng, thế là rối rít ngừng xin thuốc. Có người hỏi: “Tiên trưởng, thuốc này có gì bất ổn sao?”

Húc Họa cũng nhẹ giọng hỏi: “Tuy ta không phải là Y tu, nhưng triệu chứng này chắc chắn là của bị trúng thi độc. Cớ gì tiên trưởng lại không cho họ uống thuốc giải độc?”

Thiên Cù Tử nhìn thẳng vào mắt nàng, trông thấy khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm của chính mình trong mắt nàng. Chàng dời mắt nhìn sang chỗ khác, hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao ba lần bốn lượt xuất hiện ở trước mặt ta?”

Húc Họa lập tức ngơ ngác. Thiên Cù Tử nhìn thấy vẻ mặt nàng, bèn quay đầu móc từ trong ngực ra một cái hộp đưa cho thôn dân đứng cạnh mình, nói: “Lấy phù châu trong hộp thả xuống giếng và sông trong thôn thường lấy nước, xem chất nước có đổi màu hay không. Ta nghi ngờ có người cố tình hạ độc, khiến thôn dân nhiễm bệnh!”

Thôn dân nọ lập tức đáp lại, cùng thôn trưởng chia nhau tới các miệng giếng thử độc, các thôn dân còn lại cũng hùa đi theo xem.

Thiên Cù Tử vẫn giữ cổ tay Húc Họa không buông, nếu là do nàng ta tác quái, chàng nhất định phải áp tải tội phạm về núi Dung Thiên thẩm vấn kỹ càng.

Húc Họa nói: “Đây là lần đầu tiểu nữ gặp tiên trưởng, thực sự không rõ ý tiên trưởng là gì. Xin tiên trưởng buông tay trước, Tiên tông Cửu Uyên là danh môn chính phái, tiên trưởng làm vậy e sẽ tổn hại tới phong độ của bổn môn.”

Thiên Cù Tử đương nhiên không buông tay, chàng thực sự không tin đây chỉ là sự trùng hợp. Bình dân bá tánh mà cũng mưu hại được, tất nhiên có rắp tâm bất chính, nhất định không thể tha, “Ngươi rõ ràng cố ý tiếp cận ta, còn dám hoa ngôn xảo ngữ?!”

Húc Họa cố gắng giằng ra, cuối cùng đành bỏ cuộc, mặc kệ chàng giữ chặt cổ tay. Thiên Cù Tử cũng thôi không nhìn nàng nữa, da thịt cổ tay đối phương thực sự quá trơn mịn, nếu lại giãy giụa thì e khó tránh khỏi bị bầm máu.

Hai người cứ thế đứng yên tại chỗ, không nói cũng không động, xung quanh không có ai, nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp thở của nhau. Hương hoa quế trên người đối phương càng lúc càng rõ rệt, Thiên Cù Tử tuy có thể không nhìn không nghĩ, nhưng lại không thể không ngửi mùi hương nồng nàn này.

Trên người mỹ nhân trời sinh đều mang theo hương thơm sao?

Một lát sau, bên ngoài rốt cuộc có thôn dân hớt hải quay lại, bẩm báo: “Tiên trưởng ơi, nước giếng không có đổi màu, nước sông cũng bình thường. Nhưng vừa rồi từ thượng du có trôi xuống một xác người đã chết mấy ngày, bị kẹt trong mớ cỏ rong, vừa bọn ta mò tìm phù châu mới phát hiện. Thi độc mà mọi người trúng chắc bắt nguồn từ các xác này.”

… Là chàng tự mình đa tình?!

Thiên Cù Tử sửng sốt, lát sau lúng túng thả tay Húc Họa ra.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi