ANH TỪNG LÀ DUY NHẤT


Tống Hân Nghiên thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, cô vô tình nhìn thấy trên bàn trang điểm có hai chiếc hộp nhung màu xanh, những chiếc hộp hình chữ nhật chứa đựng tất cả tình cảm của cô dành cho Đường Diệp Thần, trong khi những chiếc hộp hình vuông lại đựng những món đồ trang sức có giá trị.

Cô bước đến bàn trang điểm, đưa tay nhặt chiếc hộp hình chữ nhật lên, cô do dự rồi ném chiếc hộp vào thùng rác, xoay người bước ra khỏi phòng ngủ mà không thèm nhìn lại.

Tống Hân Nghiên đang trên đường đến công ty bằng tàu điện ngầm thì nhận được điện thoại của bà Tống, sau khi bà Tống hỏi han cô rất ân cần, cuộc trò chuyện đột nhiên chuyển sang súp gà: “Hân Nghiên, hôm qua súp gà mà mẹ gửi đến con có uống không? Lúc mẹ đến không có con ở đó nên mẹ đã đưa cho bạn cùng phòng của con.”
Tống Hân Nghiên sững sờ, trong đầu cô chợt lóe lên câu nói của Hàn Mỹ Hân: “Có lẽ một ngày nào đó canh gà ngon sẽ biến thành thuốc độc đường ruột.” Cô lắc đầu nói: “Tối hôm qua con về muộn quá, sáng sớm đã uống hết rồi, mẹ, cảm ơn mẹ, về sau không cần gửi đến nữa đâu.”
Bà Tống nghe vậy thì lập tức hốt hoảng: “Sao vậy? Món súp gà không ngon sao?”
“Không phải, chỉ là khoảng cách từ nhà đến căn hộ quá dài, lại thêm thời tiết nóng bức, con sợ mẹ vất vả.” Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng nói.

Bà Tống định thần lại, bà nói: “Mẹ không vất vả mà, con ở ngoài một mình, không biết chăm sóc bản thân.

Chị của con hơi quá, nên mẹ không có mặt mũi nào để gặp con, mẹ chỉ muốn làm những gì có thể để bù đắp cho con, Hân Nghiên, mẹ đã đối xử với con rất tệ trong những năm qua, con tha thứ cho mẹ mẹ nhé, mẹ không biết phải làm thế nào để đối xử thật tốt với con nữa.”
Cho dù đó là lời nói dối, Tống Hân Nghiên vẫn cố tin vào điều đó, cô gật đầu: “Mẹ, con biết rồi, con không trách mẹ đâu.”

Bà Tống dặn dò cô thêm vài câu rồi sau đó mới cúp điện thoại.

Tống Nhược Kỳ ngồi kế bên lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, cô ta ăn không được, bĩu môi: “Mẹ, mẹ thân thiết với con bé đó từ khi nào vậy, chẳng phải trước đây mẹ luôn ghét nó hay sao?”
Bà Tống trừng mắt nhìn cô ta: “Không phải là do con gây ra tai họa sao? Cái móng heo nhỏ của Tống Hân Nghiên dễ mềm lòng nếu nó cho một chút ấm áp, vì vậy nó sẽ không bao giờ nói với Thẩm Duệ chuyện của con và Đường Diệp Thần.

Chuyện này có thể trì hoãn, nhưng không thể trì hoãn quá lâu, ba tháng nữa bụng mang dạ chửa, giấy không gói được lửa nữa.

Lấy sự oán hận của Thẩm Duệ đối với Thẩm Đường Khải Hồng, đến lúc đó nó biết Đường Diệp Thần đã ngủ với con, làm cho con bụng mang dạ chửa, nó giết con là cái chắc.”
Khuôn mặt của Tống Nhược Kỳ tái đi vì sợ hãi: “Mẹ, mẹ đừng nói mấy chuyện rợn người vậy chứ, giết người là vi phạm pháp luật đó.”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
“Bây giờ con mới biết sợ à?” Bà Tống lắc đầu, với dũng khí của mình, làm sao dám lừa dối với Đường Diệp Thần? “Vì vậy, bây giờ chúng ta không thể để chuyện này kéo dài thêm được nữa.

Trước khi Thẩm Duệ tấn công nhà họ Tống, hãy để nó bị buộc tội lừa dối.

Con không chỉ có thể ly hôn với nó mà còn nhận được rất nhiều tiền cấp dưỡng.”
“Mẹ, con không muốn bất kỳ khoản tiền cấp dưỡng nào, con chỉ muốn ly hôn với Thẩm Duệ ngay lập tức thôi.” Tống Nhược Kỳ cảm thấy khó chịu khi cho rằng anh là một người không thể hòa hợp được.

Khi kết hôn với anh, cô ta nghĩ mình có được hạnh phúc của cả thế giới, nhưng trong đêm tân hôn, giấc mơ của cô ta đã tan tành.

Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, cô ta vẫn cảm thấy khó chịu cho tới tận bây giờ.


Vào đêm tân hôn, cô ta mặc một chiếc váy ngủ được lựa chọn cẩn thận, Thẩm Duệ nhìn cô ta với ánh mắt rực lửa, nhưng khi cô ta đến gần, anh đột nhiên vén chiếc váy ngủ của cô ta lên, cô ta không ngờ anh lại thô bạo như vậy, trong lòng vừa sợ hãi vừa mừng thầm.

Ngay lúc cô ta còn tưởng rằng anh sẽ ném cô lên giường, ánh mắt anh đã dán chặt vào bụng cô ta, ngay lúc đó, cô dường như nhìn thấy vẻ thất vọng trên gương mặt anh, sau đó anh mới buông cô ta ra rồi quay đi.

Cô ta đã cố gắng hết sức kể từ đó, nhưng anh đã không bước vào phòng của cô ta thêm một lần nào nữa, cho đến khi cô ta nghe được anh ấy nói chuyện với bác sĩ gia đình của mình và nhận ra là anh ta vô sinh.”
“Con đang nói ngu ngốc cái gì vậy? Nhược Kỳ, Tống thị bây giờ không phải như xưa.

Tối hôm qua ba con còn lo khoản vay ngân hàng đã đến kỳ hạn trả nợ cuối cùng.

Nếu không có tiền có thể huy động vốn được nữa, nhà họ Tống sẽ bị ngân hàng cưỡng chế thanh lý và phá sản.

Ông ấy tìm đến Thẩm Duệ, nhưng Thẩm Duệ thờ ơ, chỉ có nhận được khoản tiền cấp dưỡng này chúng ta mới có thể cứu được nhà họ Tống, con hiểu không?” Bà Tống tức giận cảm thấy đầu óc choáng váng như bị say xe, tự hỏi sao mình lại sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch như vậy?
“Thẩm Duệ không phải là người duy nhất có thể cứu Tống thị, con và Diệp Thần kết hôn, Diệp Thần cũng có thể cứu Tống thị mà.” Tống Nhược Kỳ không đồng tình với mẹ mình.

“Khi Thẩm Duệ lấy đi Thẩm Thị, chỉ để lại một kệ trống cho Thẩm Đường Khải Hồng.

Tập đoàn Khải Hồng đã không sụp đổ trong những năm này, nhưng đó là bởi vì Thẩm Duệ không muốn nó sụp đổ.


Con có nghĩ Đường Diệp Thần chi tiền để lái một chiếc xe hơi sang trọng, tiền ở đâu ra? Thẩm Duệ thực sự muốn đối phó với tập đoàn Khải Hồng, một ngón tay có thể bóp nát nó rồi.” Bà Tống trừng mắt nhìn Tống Nhược Kỳ còn đang còn ngơ ngác chưa hiểu tình hình, may mà bà ta kịp trở tay.

Trong bảy ngày, chỉ cần Tống Hân Nghiên uống canh gà trong bảy ngày liên tục, lúc đó muốn nắm lấy được nhược điểm của Thẩm Duệ không còn là điều khó khăn nữa.

Tống Nhược Kỳ hiểu bà Tống hoàn toàn không phải đang nói chuyện giật gân: “Mẹ, chúng ta nên làm gì bây giờ? Thẩm Duệ là một người khôn ngoan, chúng ta thậm chí không thể trông cậy vào anh ta nữa.”
“Con không thể trông cậy vào nó, cho dù con trông cậy vào người khác, chỉ cần nó quan tâm, nhất định sẽ mắc câu.” Vẻ mặt của bà Tống nhất định phải thắng.

Vì hạnh phúc tương lai của nhà họ Tống và Nhược Kỳ, bà ta có thể đẩy Tống Hân Nghiên xuống vực sâu.

Tống Nhược Kỳ không hiểu, bối rối nhìn bà Tống: “Mẹ, mẹ đang âm mưu ai vậy?”
“Con cứ yên tâm dưỡng thai là được, loại chuyện dơ bẩn như vậy cứ để mẹ lo.” Bà Tống bất lực nói thêm, biết tính cảm mẹ con, nhưng Tống Nhược Kỳ nói vậy, bà ta nói cho cô ta biết, chắc gì cô ta sẽ không làm điều xấu không..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi