ÁO BLOUSE TRẮNG VÀ BÃ ĐẬU NGỌT

Đường Quỳ không chậm trễ chút nào, gọi xe đến nhà họ Trịnh.

Giang Trúc ra mở cửa cho cô.

Ra tay thật sự không nhẹ.

Khóe mắt bên phải của anh bầm tím một mảng, trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm.

Thấy người đến là cô thì anh lấy làm kinh hãi, theo bản năng muốn quay lưng lại nhưng đã bị Đường Quỳ nắm lấy góc áo.

“Có đau không?”

Đường Quỳ nhẹ giọng hỏi.

“Cũng tạm.” Giang Trúc giật nhẹ khóe miệng, muốn cười một cái để cô bớt áp lực, nhưng thật sự là cười không nổi: “Bên ngoài lạnh lắm, em đi vào đi.”

Đường Quỳ theo anh đi vào nhà, trong nhà không có ai, mới tối hôm qua vẫn còn vô cùng náo nhiệt, vậy mà hôm nay đã vắng lặng lạnh lẽo.

Giang Trúc đi pha trà cho cô, Đường Quỳ cũng ngồi không yên, đi theo phía sau anh như cái đuôi nhỏ, hỏi: “Cô Trịnh đâu?”

“Hôm nay bà có hai tiết, đi dạy rồi.” Giang Trúc rót nước xong, nước hơi nóng, anh không đưa cho cô ngay mà đặt xuống cái bàn thấp bên cạnh.

Đến đây, Đường Quỳ lại không nói nên lời.

Nói thế nào đây?

Mặc dù chưa tiếp xúc nhiều với Giang Trúc, nhưng cô cũng có chút hiểu biết về anh. Mặc dù nhìn bề ngoài trông anh có vẻ lạnh nhạt, nhưng tính cách lại ôn hòa, năm đó anh dạy thay cũng rất nghiêm túc, có trách nhiệm.

Nếu hỏi thẳng ra thì có làm tổn thương anh không?

Đường Quỳ hơi hối hận khi đột ngột chạy đến đây như vậy.

Nhưng mà cô lại có chút không bỏ mặc anh được.

Chính là bởi vì biết tính anh cố chấp, cho nên mới sợ anh sẽ để tâm chuyện vụn vặt, gây ra chuyện gì đó chẳng hay…

“Em gửi tin Wechat cho anh, nhưng anh không nhắn lại, cho nên đến xem thử…”

Do dự một lúc lâu, Đường Quỳ bưng cốc nước kia lên, vẫn đang nóng hầm hập, khiến cho lòng bàn tay cô hơi đỏ lên.

“Anh xin lỗi!” Giang Trúc nhìn cốc nước trong tay cô, lòng bàn tay cô có một vết đỏ nhạt, nhìn giống như vết sẹo nhưng không rõ lắm. Nước nóng khiến vùng da quanh đó đỏ lên, dấu vết đó lại càng mờ đi: “Di động của anh hết pin, quên sạc mất.”

Giang Trúc giải thích, anh cầm lấy cái cốc trong tay cô, nhẹ giọng khuyên: “Nước vẫn còn nóng, sẽ dễ bị bỏng.”

Đường Quỳ “a” một tiếng, nhìn Giang Trúc chăm chú, có chút không biết phải làm sao.

Trước mắt anh là một mảng xanh đen, ngoài vết sưng do bị đánh kia thì tinh thần cũng không tốt lắm, chắc hẳn là do thiếu ngủ.

Đường Quỳ chủ động cầm lấy tay anh, Giang Trúc ngẩng đầu nhìn cô, cầm ngược lại tay cô, nói: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”

Cô còn chưa nói gì, nhưng anh đã hiểu rõ rồi.

Nhưng lời này cũng chỉ là nói cho cô yên tâm mà thôi.

“Có cần nghỉ ngơi một lát không?” Đường Quỳ đề nghị: “Trong mắt anh cũng đầy tơ máu rồi kìa.”

Giang Trúc yên lặng.

Đêm qua gần như thức trắng cả đêm, mà cả ngày hôm qua cũng đã bận rộn, nói không mệt là chuyện không có khả năng. Nhưng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù đầu đau không chịu được thì anh cũng không ngủ nổi.

Vừa nhắm mắt, tiếng gào thét hung tợn và sắc bén của người kia đã vang lên bên tai anh: “Mày là đồ bác sĩ lòng dạ độc ác! Mày giết chết con trai tao!”

“Trạng thái của anh hiện giờ không ổn lắm.” Đường Quỳ nói.

Giọng của cô rất êm tai, dịu dàng nhưng không quyến rũ, nhẹ nhàng nhưng không lạnh nhạt, khiến cho Giang Trúc nghĩ tới chồi non của cây cỏ khi mùa xuân vừa tới.

Cô lại nói: “Nếu như anh sợ thì em trông anh ngủ, có được không?”

Giang Trúc gật gật đầu.

Phòng của anh ở tầng hai, một nửa cửa sổ sát đất bị rèm che kín, một nửa còn lại là thủy tinh sạch bóng.

Ga trải giường, chăn đệm đều là màu xám nhạt, khiến một nửa chiếc giường gỗ bị bao phủ trong thứ màu mờ tối, mà một nửa kia thì phản chiếu lại ánh mặt trời rực rỡ.

Đường Quỳ khom lưng, giúp anh trải chăn đệm ra. Cô vỗ vỗ xuống, giống như đang dỗ con nít: “Tới đây nằm nghỉ đi!”

“… Cám ơn.”

Giang Trúc cởi giày và áo len, trên người chỉ mặc một bộ quần áo trong nhà.

Đường Quỳ đứng quay lưng về phía anh, đang nhìn giá sách.

Giang Trúc không cởi quần, cứ thế nằm xuống, đắp chăn.

Đường Quỳ nghe thấy tiếng động ở phía sau đã ngưng bặt thì mới quay người lại, ngồi xuống cạnh giường.

Giang Trúc đang nằm yên lặng trên giường, xung quanh được vây quanh bởi chăn đệm, nhưng cơ bắp trên người anh vẫn không cách nào thả lỏng được.

Trong phòng rất yên tĩnh, Đường Quỳ có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

“Trợn tròn mắt như thế thì ngủ thế nào được?” Đường Quỳ thử đưa tay ra thăm dò, che mắt anh lại, dùng giọng nói như thể đang dỗ trẻ con để dỗ anh: “Nghe lời nào, nhắm mắt lại.”

Còn không phải là dỗ trẻ con sao. Lúc trước, vì muốn thoát khỏi bóng mờ tâm lý nên cô đã đọc không ít sách trong lĩnh vực này, có ý muốn tự cứu mình.

Bây giờ rốt cuộc cũng phát huy công dụng.

Giang Trúc thật sự ngoan ngoãn nhắm mắt lại, còn kéo chăn lên cao.

Đường Quỳ cũng không đi, không dám bỏ mặc anh, thật sự định đợi anh tỉnh lại rồi mới đi.

Di động bỗng nhiên vang lên một tiếng, Đường Quỳ hoảng sợ, ngoảnh đầu sang nhìn, chỉ thấy lông mi Giang Trúc giật giật, nhưng không hề có ý định mở mắt ra.

Cô thở ra, ổn định lại hô hấp, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, mở tin nhắn ra.

Vẫn là nhóm lớp, hôm nay lại bùng nổ.

Hạ Mân vẫn không ngừng gửi tin.

“Thầy Giang gặp chuyện không may rồi!”

“Tối qua tiếp nhận một bệnh nhân bị tắc nghẽn cơ tim cấp tính, bác sĩ Đặng trực ban phát sốt, các bác sĩ khác không đủ kinh nghiệm, không ai dám đứng mổ, rốt cuộc vẫn phải để cho thầy Giang mổ chính.”

“Bệnh nhân kia té xỉu trên đường, bị đông lạnh trong thời gian dài, trên người không có điện thoại, không thể liên lạc được với người nhà, may mà có người qua đường gọi cấp cứu.”

“Lúc ấy tình huống rất khẩn cấp, thầy Giang nói bệnh nhân sắp không xong, không kịp tìm người nhà ký tên, phải cứu người trước đã rồi mới tính sau. Cấp cứu hơn nửa đêm, nhưng mà vẫn không…”

“Sáng nay không dễ gì mới liên lạc được với người nhà, vừa tới đã đánh thầy Giang, không ai ngăn được. Bởi vì chuyện không ký tên trước khi mổ nên bọn họ làm ầm lên muốn đi kiện thầy Giang, bảo là thầy ấy hại chết một mạng người.”

“…”

Bên trong nhóm cũng bàn tán ồn ào, tất cả mọi người đều là người học y, hiện giờ quan hệ giữa bác sĩ và người nhà vốn đang rất căng thẳng, chuyện này của thầy Giang lại giống như một quả bom làm nổ tung suy nghĩ trong lòng mọi người.

Hốc mắt Đường Quỳ nóng lên, suýt chút nữa đã rơi nước mắt. Cô đưa tay lau đi, xoay mặt lại, Giang Trúc đã ngủ rồi.

Lúc ngủ trông anh cực kỳ an tĩnh, mặc dù mắt phải vẫn còn bầm tím nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tổng thể chung cả khuôn mặt.

Giang Trúc còn có trách nhiệm hơn cả trong tưởng tượng của cô, thế nhưng một người cẩn thận tỉ mỉ như vậy lại bị người ta chửi mắng, đánh đập.

Lúc người kia vung quyền đánh tới, Giang Trúc đã nghĩ như thế nào?

Không thể cứu sống bệnh nhân, chắc chắn trong lòng anh cũng rất khổ sở.

Lúc Đường Quỳ còn đi học, Giang Trúc từng cho bọn cô đọc một đoạn tuyên thệ của bác sĩ, trong đó có một câu, cô vẫn nhớ tới tận bây giờ.

“Tôi sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ từng sinh mệnh, kể từ khi chỉ mới là thai nhi.”

Lúc Giang Trúc giảng bài rất ít khi xen lẫn cảm xúc cá nhân vào trong đó.

Thế nhưng lúc đọc câu kia, anh xoay người lại, đối diện với tất cả sinh viên trong giảng đường, trịnh trọng nói: “Tôi không biết các bạn học ở đây vì sao lại chọn theo cái nghề này, nhưng tôi tin tưởng rằng tuyệt đại bộ phận trong số các bạn đều mang theo trái tim nhiệt tình yêu thương đối với y học, cũng như tôn trọng từng sinh mệnh. Còn tôi, tôi chọn học y là bởi vì muốn cứu sống nhiều sinh mệnh hơn.”

“Có lẽ các bạn cũng đã từng nghe câu ‘Khuyên người ta học y thì sẽ bị thiên lôi đánh’. Lựa chọn con đường này thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì đây không phải là một nghề an nhàn, cũng không thể an nhàn. Nhưng tôi nghĩ, lúc có thể thành công cứu được một sinh mạng từ trong tay tử thần, cái loại cảm giác này, những nghề nghiệp khác không thể mang lại được.”

Nhưng anh lại không dạy, cảm giác thất bại khi không thể cứu sống bệnh nhân, cũng là cảm giác mà những nghề nghiệp khác không cách nào cảm nhận được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi