ÁO BLOUSE TRẮNG VÀ BÃ ĐẬU NGỌT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên phía Hạ Mân cũng đang “trực tiếp” tình hình gần đây, dựa theo tin nhắn mà cô ấy gửi lên nhóm Wechat, Đường Quỳ có thể biết được tình huống trước mắt của Giang Trúc.

Ước chừng khoảng tám giờ, anh trở lại bệnh viện. Lúc đó, người nhà gây chuyện ở bệnh viện vừa mới được cảnh sát đưa đi.

Trong đại sảnh vô cùng hỗn loạn, lúc đó, phần lớn bảo vệ đã đi ăn cơm tối, người kéo tới lại quá nhiều, không ngăn lại được. Một đám người xông tới, trong tay mang theo mực nước, hắt khắp sàn nhà, còn vứt tiền giấy khắp xung quanh, khóc rống lên ra vẻ rất đau lòng.

Khóc đến mức khiến người ta run sợ.

Hạ Mân căm giận gửi tin nhắn: “Ngay cả mặt thầy Giang cũng bị người ta đánh rồi! Bầm tím cả một mảng…”

Các bạn học cảm thán: “Sao bây giờ quan hệ giữa bác sĩ và người nhà lại tệ đến mức này?”

Đường Quỳ cắn cắn môi.

Là sinh viên ngành y cũng không phải việc dễ dàng. Năm năm học tập, lại thêm thời gian rèn luyện chuyên môn, lương cũng không cao như người ta vẫn thường nghĩ.

Sau đó lại trở thành “nghề nghiệp nguy hiểm nhất”.

Công khai đập phá bệnh viện, nhiễu loạn trật tự công cộng, cảnh sát không thể nào để mặc như vậy. Nhưng so với an nguy trước mắt của Giang Trúc, Đường Quỳ lại lo lắng tình trạng tâm lý của anh hơn.

Bên trong nhóm đều đã lên tiếng ủng hộ thầy Giang Trúc, thuận tiện cảm khái thực trạng khó khăn hiện giờ, Hạ Mân lại đã ngưng bặt.

Đường Quỳ không ngủ được.

Cô vốn mắc chứng khó ngủ, phải điều dưỡng mất nửa năm mới khá hơn một chút. Mặc dù bây giờ không còn phải dùng đến thuốc an thần nữa, nhưng chỉ cần trong lòng có chuyện gì đó thì sẽ lại khó đi vào giấc ngủ.

Khoảng chừng hai giờ sáng, Hạ Mân gửi lên nhóm một tin nhắn.

“Bên phía bệnh viện đã ra thông báo xử phạt thầy Giang, tạm dừng công tác một tháng. Những vấn đề khác thì còn phải chờ Hiệp hội y học của tỉnh xem xét.”

Xem những lời này thì dường như Giang Trúc còn phải chịu hình thức xử phạt nghiêm trọng hơn.

“Nghe nói người nhà vẫn đang muốn khởi tố thầy Giang tội cố ý giết người, đúng là truyện cười… Người trong khoa bọn tớ đang viết thư tập thể để bảo vệ thầy Giang… Đây vốn không phải là lỗi của thầy ấy!”

Đường Quỳ muốn gửi cho Giang Trúc một tin nhắn, nhưng lại không biết nên viết cái gì cho phải, chỉ có thể viết ra toàn bộ những lời an ủi mà cô có thể nghĩ ra, nhưng sau đó lại xóa đi từng chữ một.

Thứ mà anh cần lúc này không phải là lời an ủi như vậy.

Ngày mai làm chút bánh ngọt gì đó rồi mang đến gặp anh luôn.

Lại đến thăm nhà giáo sư Trịnh, bà rất khách khí, đón cô vào trong nhà.

“Giang Trúc đến bệnh viện thu dọn đồ đạc.” Giữa khóe mày giáo sư Trịnh hằn lên vẻ lo lắng: “Thằng bé này… haiz.”

Bà thở dài, ánh mắt chậm rãi chuyển lên trên người Đường Quỳ, giữ chặt tay cô, vỗ nhẹ: “Người làm mẹ như bác, thật sự cũng không đủ tư cách. Lúc trước chuyện đó cũng… Hôm nay lại thế này. Cháu đừng nhìn Giang Trúc ngoài mặt thì ôn hòa như thế, thật ra nó cũng không thích tiếp xúc với người khác. Quỳ Quỳ à, bác thấy nó đối với cháu là thật lòng. Bác chỉ xin cháu một chuyện, hãy giúp bác để ý đến nó một chút, có được không?”

“Giáo sư Trịnh nói gì vậy chứ –” Đường Quỳ nói: “Cháu sẽ đối xử tốt với anh ấy.”

Giáo sư Trịnh vui mừng gật đầu.

Lời vừa nói xong thì Giang Trúc cũng đã ôm theo một thùng giấy về đến nhà. Nhìn thấy Đường Quỳ, anh hơi sửng sốt, theo bản năng muốn chỉnh lại mái tóc vừa bị gió thổi loạn. Tay vừa buông ra, bỗng nhiên nhớ ra mấy thứ mình đang ôm trên tay, lại vội vàng nâng lên.

Giang Trúc cười tự giễu: “Có tuổi rồi, đầu óc cũng không được tốt nữa.”

Anh nhìn Đường quỳ, lại nhìn về phía giáo sư Trịnh: “Mẹ nói với cô ấy rồi sao?”

“Vẫn chưa, đây là chuyện của con, mẹ cũng không tiện can thiệp.” Giáo sư Trịnh nói xong thì giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Buổi chiều bác vẫn còn hai tiết, buổi trưa để Giang Trúc nấu cơm cho cháu ăn.”

Đường Quỳ cũng đứng dậy theo: “Bác đi thong thả ạ!”

Đưa giáo sư Trịnh ra đến cửa, Giang Trúc đặt cái thùng giấy ở cạnh cửa phòng mình, sau đó mới đi xuống lầu, nhìn thấy cái hộp nhỏ trên bàn: “Em làm bánh ngọt à?”

“Vâng, vị mới, muốn mời anh ăn thử một chút.” Đường Quỳ cười nói, mặc dù trong lòng vẫn có chút nghi hoặc về mấy lời mà anh và giáo sư Trịnh nói với nhau, nhưng cô cũng không vội, hỏi: “Buổi trưa bác Giang không về nhà ăn cơm sao?”

“Phải, em muốn ăn cái gì? Để anh đi làm.”

Nói xong, anh đi vào trong bếp, Đường Quỳ bám theo anh như cái đuôi nhỏ.

Phòng bếp rất sạch sẽ, phần lớn đồ đạc đều được cất gọn ở trong tủ, mới chỉ liếc mắt nhìn qua thì phòng bếp gần như trống không.

Giang Trúc mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, lại nhìn mấy cái giỏ mây đựng rau củ, hỏi: “Em có kiêng ăn cái gì không?”

Đường Quỳ lắc đầu: “Cái gì em cũng ăn được.”

Trên thực tế, hầu như mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có cái gì đó không thích ăn, ví dụ như rau thơm, ví dụ như tỏi, hoặc là loại thịt nào đó, nhưng Đường Quỳ lại khác, trên cơ bản là có gì ăn đó, không kiêng thứ gì.

Không kiêng món nào, cho nên Giang Trúc có thể tùy ý phát huy.

Đường Quỳ chủ động tìm việc, lấy rau củ ra rửa. Trong bông cải xanh ẩn nấp nhiều côn trùng, cô lấy nước muối để ngâm một lúc, sau đó dùng dao cắt dọc ra. Vừa quay đầu lại thì thấy Giang Trúc đã mặc xong tạp dề, đeo một cái khẩu trang dùng một lần, hết sức chuyên tâm cắt thịt bò.

Rõ ràng chỉ là xử lý một miếng thịt hết sức bình thường, nhưng anh lại giống như đang làm thí nghiệm vậy.

Sau khi anh cắt xong, Đường Quỳ thò đầu nhìn thử, lớn nhỏ đồng đều, không khỏi thán phục tay nghề dùng dao của Giang Trúc.

Dù sao thì cô cũng không cắt được khéo như vậy.

Tốc độ của Giang Trúc rất nhanh, cắt xong hành gừng tỏi, lại cắt cà chua thành từng miếng dài và nhỏ, lúc chuẩn bị nấu thì dặn Đường Quỳ một câu: “Lát nữa em ra ngoài đi, máy hút khói hoạt động không tốt lắm, vẫn chưa kịp thay, sẽ làm em bị ngạt đấy.”

“Sao đã chiều chuộng em như thế rồi hả?” Đường Quỳ vớt bông cải xanh lên, cắt thành khối: “Em giúp việc vặt, dù sao cũng không thể để anh bận rộn một mình được.”

Giang Trúc cười cười, cũng không kiên quyết nữa.

Đường Quỳ ở nhà thỉnh thoảng cũng sẽ nấu cơm, đồ ăn cô nấu không phải là rất ngon, nhưng vẫn được mọi người trong nhà khen ngợi. Mấy việc nhỏ nhặt như sơ chế nguyên liệu này đối với cô cũng chẳng khó khăn gì.

Lúc Giang Trúc làm thịt bò xào hạt ngô thì cô cũng không nhàn rỗi, cắt bông cải xanh xong thì chần với nước sôi.

Lúc Giang Trúc làm thịt bò xào hạt ngô thì cô cũng không nhàn rỗi cắt bông cải xanh xong thì chần với nước sôi

Đang làm dở chừng thì mùi thơm từ bên cạnh truyền tới. Mùi tỏi hoà lẫn với mùi ngô, buổi sáng Đường Quỳ chỉ mới ăn một bát cháo, ngửi được mùi này thì bụng kêu lên “ục ục”.

Cũng không biết lỗ tai Giang Trúc thính đến mức nào mà quay đầu nhìn thoáng qua, Đường Quỳ nhanh chóng cúi đầu xuống, giả bộ như đang nghiên cứu bông cải xanh trong nồi. Giang Trúc quay sang, giọng nói bình bình đạm đạm: “Có phải vừa rồi anh mới nghe được tiếng ruột đang nhúc nhích hay không? Anh muốn kiểm tra em một chút, em có nhớ hiện tượng này có nguyên nhân gì không?”

“Nói một cách chuyên môn thì là toàn bộ mọi thứ trong dạ dày đều đã tiêu hóa hết, axit trong dạ dày tiết ra liên tục, kích thích dạ dày co rút mạnh…” Đường Quỳ nhớ lại những gì đã được học, trả lời: “Nếu nói một cách phổ thông thì chính là em đói rồi… Giang tiên sinh, đây không phải là kiến thức môn Sinh lý học mà?”

“Kiến thức đại cương thôi.”

Giang Trúc không xoay người lại, muôi xào va chạm với cái chảo phát ra tiếng kêu càng khiến bụng cô kêu to hơn.

“Chờ lát nữa là được ăn rồi, đừng nóng vội.”

… Không phải là em nóng vội, mà là dạ dày có phần không tốt.

Nấu hai món ăn cũng không phải là phức tạp lắm, cháo ngũ cốc cũng vừa chín tới, cả gạo và hạt đậu đều đã mềm nhừ, mùi thơm lừng xông lên mũi.

Giang Trúc đương nhiên cũng không có thói quen đã ăn cơm thì không nói chuyện đang ăn dở chừng thì anh bỗng nhiên nhẹ giọng nói Chờ qua tt âm lịch anh định đn trấn An Sơn

Giang Trúc đương nhiên cũng không có thói quen đã ăn cơm thì không nói chuyện, đang ăn dở chừng thì anh bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Chờ qua tết âm lịch, anh định đến trấn An Sơn.”

Trấn An Sơn nằm ở thành phố lân cận, vì vị trí địa lý nên không phát triển lắm, thậm chí còn khá nghèo nàn.

Đường Quỳ sửng sốt, hỏi: “Đi bao lâu?”

Giang Trúc không nhìn cô, giọng nói hiếm khi mơ màng như vậy: “Có lẽ là một năm.”

Đường Quỳ “a” một tiếng, hỏi tiếp: “Vậy trong thời gian đó anh sẽ có về đây chứ?”

“Đương nhiên là sẽ về!” Giang Trúc trả lời ngay lập tức: “Anh sẽ thường xuyên về thăm em… Thật ra, anh đi đến đó là muốn điều chỉnh lại một chút.”

Điều chỉnh lại tâm trạng một chút.

Đương nhiên là Đường Quỳ hiểu rõ.

Cô cầm đũa chọc một viên đậu đỏ trong bát, trong lòng có chút mông lung.

Chỉ là cô cũng không biết sự mông lung này là từ đâu mà có.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi