*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Về nhà! ” Đường Quỳ nói: “Chị họ muốn đi tìm Giang Trúc sao?”
Trịnh Ngọc gác một cánh tay lên tay lái, móng tay được cắt tỉa đẹp đẽ, sơn
màu nhân ngư đang thịnh hành hiện nay, diễm mà không yêu, da tay trắng như tuyết, vô cùng đẹp.
“Không, chị đến tìm cô chị.”
“Giáo sư Trịnh không ở nhà, hình như là ra nước ngoài dự hội nghị rồi.” Đường Quỳ nói.
Trịnh Ngọc nhàn nhạt “à” một tiếng, biểu cảm lạnh nhạt, cũng không rõ là có phải ngạc nhiên hay không, vẫy vẫy tay với cô: “Lên xe đi, chị đưa em về nhà.”
Trịnh Ngọc khởi động xe, phóng ào ào, đã mấy lần vượt tốc độ cho phép. Xe vừa dừng lại, Đường Quỳ như thể bị say xe, cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Trịnh Ngọc hỏi Đường Quỳ: “Em và Giang Trúc định khi nào thì kết hôn?”
“Còn phải chờ một thời gian nữa.”
“Nghe cô chị nói, Giang Trúc định sang năm đến trấn An Sơn sao?”
“Ừm.”
Trịnh Ngọc gật gật đầu, móng tay tinh xảo dường như phản chiếu lại ánh mặt trời, tản ra thứ ánh sáng mê người.
Đường Quỳ nói: “Em nghe Giang Trúc nói, cháu trai của anh ấy rất thích ăn đồ ngọt –“
“Cháu trai?” Trịnh Ngọc hơi ngạc nhiên: “Sao chị lại không biết cậu ấy còn có một đứa cháu trai nhỉ?”
Đường Quỳ im lặng.
Trịnh Ngọc hiểu ra vấn đề, cười cười: “Không ngờ rằng cậu ấy lại vì muốn theo đuổi con gái mà bịa ra một lời nói dối vụng về như vậy — Có phải em cảm thấy tính cách Giang Trúc rất ôn hòa?”
Trịnh Ngọc đột nhiên nhảy sang đề tài khác như vậy khiến Đường Quỳ không hiểu lắm, trả lời: “Lúc đầu mới quen thì cảm thấy anh ấy rất nghiêm khắc, bây giờ thì thấy… rất tốt.”
Trịnh Ngọc cười cười, cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng lúc Đường Quỳ xuống xe thì cô ấy lại cao giọng nói: “Cậu em họ này của chị đã phải chịu không ít khổ sở, chị hy vọng em có thể chăm sóc tốt cho cậu ấy.”
Lúc cô ấy nói những lời này thì vẫn mỉm cười, Đường Quỳ nhìn mặt cô ấy, chỉ cảm thấy khuôn mặt đó rất quen thuộc… Giống như đã từng gặp ở đâu rồi.
Chắc hẳn là trước khi học đại học.
Nhưng cụ thể là lúc nào thì lại nghĩ không ra.
Qua 15 tháng Giêng thì Giang Trúc sẽ lên đường đến trấn An Sơn.
Buổi tối trước khi lên đường một ngày, anh mời Đường Quỳ ra ngoài ăn cơm tối, coi như là đưa tiễn.
Sau khi Giang Trúc đi, cửa hàng của Đường Quỳ vẫn mở cửa như cũ, chỉ là người đưa đón cô đi đi về về lại biến thành Đường Cách.
Kỳ nghỉ đông còn chưa kết thúc, xung quanh bớt một lượng khách hàng lớn là sinh viên đại học, cửa hàng của Đường Quỳ cũng vắng vẻ hơn hẳn.
Chưa đến hai ngày, Đường Quỳ đã phát hiện ra mình bắt đầu hơi nhớ Giang Trúc.
Đối với việc nghiên cứu sản phẩm mới cũng không còn nhiệt tình như trước.
Mặc dù Giang Trúc đến trấn An Sơn nhưng vẫn thường xuyên nhắn tin với cô. Bệnh viện trung tâm trấn An Sơn thiếu một bác sĩ, anh đến đó giúp đỡ. Những cái khác thì không nói, châm cứu thì vẫn có thể làm tốt.
Đi được một tuần, Giang Trúc gửi tin nhắn cho cô, khoe rằng bây giờ đã có một vài bệnh nhân khen anh châm cứu không đau.
Bây giờ anh đang ở trong một ngôi nhà cũ hai tầng kiểu cổ, phía trước có một cái sân xi măng.
Sân không lớn không nhỏ, có một bức tường bê tông, dây leo mọc kín mặt tường, tiếc rằng hiện giờ là mùa đông giá rét, cây đã rụng hết lá từ lâu, chỉ còn thân cây nâu sẫm trơ trụi.
Giang Trúc nói với cô, đó là một gốc nho, tuổi đời cũng lớn như anh.
Hôm sau Giang Trúc đi làm về lại nhặt được một chú chó con, lông màu nâu nhạt, chân rất ngắn, đầu và người cũng nhỏ xíu, đôi mắt như hạt đậu đen, trông cực kỳ đáng yêu.
Anh nhờ Đường Quỳ đặt một cái tên, Đường Quỳ bật thốt lên: “Anh xem nó trông ngốc nghếch như vậy… Chi bằng gọi là Trứng Muối?”
Giang Trúc thật sự gọi chú chó con bằng cái tên này.
Cứ cách một tuần, vào chủ nhật, Giang Trúc sẽ theo xe từ trấn An Sơn quay về, ôm theo Trứng Muối về cho cô chơi, thuận đường mang nó đi chích vaccine phòng bệnh.
Ở trấn An Sơn vẫn chưa có bệnh viện thú cưng.
Đường Quỳ cực kỳ thích Trứng Muối, Trứng Muối cũng rất gần gũi cô, biết ngoan ngoãn nằm ngửa bên cạnh chân cô, ưỡn cái bụng ra cho cô vuốt ve.
Nếu không phải vì cuộc gọi kia của Diệp Thời Ngôn thì có lẽ cô cũng không nảy sinh ý nghĩ gì khác.
Lúc Diệp Thời Ngôn gọi điện thoại đến là giữa đêm, Đường Quỳ bị tiếng chuông đánh thức, còn chưa kịp nhìn rõ tên người gọi đến trên màn hình thì đã lập tức bấm nút nghe.
Mơ mơ màng màng, cô vừa “a lô” một tiếng thì đã nghe được một loạt tiếng thở từ bên kia truyền đến.
Cảm giác mơ màng buồn ngủ của Đường Quỳ biến mất hơn phân nửa.
“Đường Quỳ...”
Bên kia là giọng nói khàn khàn, lười biếng, hình như Diệp Thời Ngôn đang uống rượu, lời nói cũng lộn xộn: “Hôm nay Bạch Duy Di gửi cho anh một email… Cô ấy hỏi anh, bây giờ sống có tốt không… Đương nhiên là anh sống cực kỳ tốt! Anh có thể sống không tốt sao? Anh rất tốt… nhưng mà, nhưng mà…”
Càng nói, giọng anh ta lại càng giống như đang khóc nức nở, hệt như một đứa bé không giành được kẹo, tỏ vẻ đáng thương với ba mình, rất cẩn thận hỏi cô: “Quỳ Quỳ à… Sao bây giờ em lại ghét anh như vậy? Anh đã làm gì sai sao? Em nói cho anh biết đi… Quỳ Quỳ, anh sẽ giải thích, anh thật lòng nhận lỗi với em, chỉ mong em hãy tha thứ cho anh, đừng ghét anh như vậy nữa…”
Đường Quỳ ngừng thở.
Cô bình tĩnh nói: “Có người nói cho em biết những chuyện xấu xa mà anh đã làm… Video, ảnh chụp, tất cả đều có. Diệp Thời ngôn, anh không cần phải chối rằng đó không phải là anh, em nhìn thấy rất rõ ràng. Em không phải là ghét anh, em là sợ anh, hành vi của anh khiến cho em có nhận thức mới về nhân tính.”
Đầu bên kia, Diệp Thời Ngôn đã im lặng.
Chừng một phút đồng hồ sau đó, anh ta chủ động cúp điện thoại.
Giữa trưa ngày hôm sau, Diệp Thời Ngôn lại gọi đến, muốn sửa chữa hành vi điên loạn đêm qua. Anh ta nói bằng giọng điệu nịnh hót, hỏi Đường Quỳ có cần đi gặp bác sĩ tâm lý không. Anh ta lại còn tự ý hẹn bác sĩ cho cô, sắp xếp thời gian gặp mặt là sau ba giờ chiều ngày mai.
Đường Quỳ vừa tức lại vừa muốn bật cười.
Đây tính là gì chứ? Bồi thường sao?
Thật ra, cô cũng chẳng cần anh ta phải bồi thường. Dù sao thì đoạn video kia cũng không phải do anh ta gửi, chẳng qua nhân vật chính trong video là anh ta mà thôi.
Trùng hợp là vào lúc này, Giang Trúc lại gửi tin nhắn đến.
Anh tranh thủ thời gian nghỉ, dọn dẹp một mảnh đất hoang trong sân, nhổ sạch cỏ dại, tỉa mấy hạt hoa hướng dương.
Đường Quỳ nhìn mảnh đất nho nhỏ kia, đất vừa mới được cày xới, tưới nước ướt sũng.
Trong lòng cô bỗng nhiên rung động.
Ngày hôm sau, Đường Quỳ từ chối lời đề nghị đưa cô đi của Đường Cách, kéo va ly hành lý, bước lên ô tô đến trấn An Sơn.
Cô dựa theo trí nhớ của mình, tìm đến căn nhà nhỏ, đã lâu như vậy rồi mà chiếc chìa khóa cũ vẫn có thể mở được cửa, chỉ là lớp rỉ sét đã quá dày, không thể không thay một ổ khóa mới.
Căn nhà rất bình thường, sân ở đằng trước nhà ở đằng sau, khoảng sân nhỏ kẹp giữa hai căn nhà. Căn nhà sát đường cái chỉ có hai gian, ở giữa hai gian không có cửa, chỉ có một chiếc rèm vải.
Nhà cửa đã lâu không có người ở, bám đầy bụi bẩn, Đường Quỳ tốn bao nhiêu là sức lực mới thu dọn xong phòng ngủ, chỉ là mấy thứ như chăn đệm thì không thể dùng được nữa, phải đến siêu thị mua mới.
Cũng không biết sao lại khéo như vậy, vừa chọn xong chăn thì một bóng dáng quen thuộc thoáng lướt qua đằng trước cái giá mà cô đang đứng.
Cao cao gầy gầy, không phải chính là Giang Trúc đấy sao?