ÁO BLOUSE TRẮNG VÀ BÃ ĐẬU NGỌT

“Năm đó anh quả thật rất khốn nạn, nhưng đoạn video này thực sự là bị người ta lừa…” Diệp Thời Ngôn lôi kéo Đường Quỳ, đóng cửa lại, anh ta thật sự rất gấp gáp, sợ chỉ lơ là một chút thì người trước mắt này sẽ lập tức trốn đi: “Lần đó Bạch Duy Di bảo anh ra ngoài, em cũng biết tính tình cô ta rồi đấy, chuyện gì cũng thích làm ầm lên. Cô ta dọa anh, nếu anh không đi thì cô ta sẽ nhảy lầu. Rượu cô ta đưa anh có vấn đề, anh không biết, trong lúc không tỉnh táo đã nhận nhầm cô ta là em…”

Đường Quỳ chỉ cắn răng, không nói lời nào.

Nói một lúc, Diệp Thời Ngôn buông lỏng tay ra, cười khổ: “Lúc anh tỉnh lại thì cô ta đã đi rồi. Anh cũng không biết chuyện cô ta quay video, xong lại còn… gửi cho em.”

Lúc trước Bạch Duy Di quả thật là rất hận anh ta, nhưng Diệp Thời Ngôn không biết — cô ta lại trả thù bằng cách gửi mấy thứ đó cho cô gái mà anh ta quý trọng nhất.

Mục đích của Bạch Duy Di đã quá rõ ràng, chính là cô ta không dễ chịu thì Diệp Thời Ngôn cũng đừng hòng sống vui vẻ.

Chuyện đã qua rất nhiều năm, thái độ của Bạch Duy Di đối với anh ta vẫn không thay đổi. Sau khi biết rằng Đường Quỳ và anh ta là chuyện không thể nào, cô ta cười rất sảng khoái, giọng nói vẫn ngọt đến mức khiến người ta phát ngấy: “Diệp Thời Ngôn, đây là báo ứng của anh. Lúc anh đùa giỡn tình cảm của người khác, anh đã từng nghĩ đến chuyện anh cũng sẽ bị người ta đùa giỡn chưa?”

“Lúc em vừa đến nhà họ Đường, em mới mười một tuổi. Mẹ nói với em, em sẽ có thêm một người anh trai, có thêm một người ba, họ đều sẽ tốt với em giống như mẹ. Nhưng bác gái hàng xóm nói với em rằng, sau khi đến chỗ ba, nếu em làm không tốt thì sẽ khiến người khác chán ghét, sẽ bị đưa vào cô nhi viện. Em không muốn bị vứt tới đó.” Ánh mắt Đường Quỳ thấp thoáng hơi nước: “Em vẫn cố gắng không gây chuyện, cũng không dám làm nũng. Anh và anh em đều đối với em rất tốt, em rất biết ơn hai người. Hai người giúp em đánh đuổi đám trẻ hư tìm em gây chuyện, đưa đón em đi học, đưa em ra ngoài chơi… Diệp Thời Ngôn, em đã từng rất thích anh như vậy.”

Trong ánh mắt cô đã nhiễm lệ, nước mắt đã chực trào ra, cô cố nén lại, cố gắng khống chế bản thân, không để nước mắt rơi xuống.

“Vẻ bề ngoài của anh rất đẹp trai, cũng đối xử với em rất tốt. Nhưng mà em cũng biết rõ, anh thay bạn gái như thay áo, lại còn đi đến mấy chỗ đó.” Đường Quỳ nói: “Lúc ấy là em ngốc nghếch, cả ngày chỉ biết đọc sách, không biết trời cao đất rộng là gì. Em nghĩ, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày anh thích em –“

“Anh thích em!” Diệp Thời Ngôn vội vàng nói: “Trước giờ vẫn vậy.”

Nhưng ánh mắt Đường Quỳ lúc nhìn anh ta, đã lâu rồi không còn sự nồng nhiệt như trước kia nữa.

“Đã lỡ mất rồi!” Đường Quỳ lắc đầu, dời tầm mắt, không nhìn đến khuôn mặt anh ta nữa: “Bây giờ tỉnh táo lại, em cũng nghĩ kĩ rồi, cho dù không có đoạn video kia thì cho dù em và anh có ở cùng nhau cũng sẽ không có kết quả gì. Diệp Thời Ngôn, lòng dạ em hẹp hòi, không chứa nổi những chuyện đã qua của anh — Hơn nữa, em cũng không lồng nổi đôi giày rách mà người ta đã vứt bỏ.”

Đứng ở gần như vậy, buông ra một câu chửi rủa như thế, chỉ trong chớp mắt đã khiến cho Diệp Thời Ngôn mất hết huyết sắc.

Khuôn mặt anh ta vẫn dễ nhìn như vậy, chỉ là đôi mắt hơi thâm quầng lên, trên cằm cũng lún phún râu ria, dáng vẻ sa sút, chán nản nhưng vẫn đẹp trai.

Chỉ là, bây giờ Đường Quỳ đã không còn thích cái kiểu đẹp trai này nữa.

Con người có lớn thì cũng sẽ có khôn, Đường Quỳ đã không còn là cô gái nhỏ phải ôm gấu bông mới chịu đi ngủ nữa. Thuở ấy, cô đã từng thổ lộ hết tâm tư thiếu nữ cho gấu bông nghe, nhưng bây giờ, cô lại chôn chặt tâm tư ở trong lòng.

Trên người Diệp Thời Ngôn có mùi khói nhàn nhạt, có lẽ tối qua đã hút rất nhiều thuốc.

Bất giác, cô lại nghĩ tới Giang Trúc.

Anh hiếm khi có dáng vẻ lôi thôi lếch thếch như vậy, cho dù thất bại, khổ sở, anh cũng nhất định phải ăn mặc gọn gàng, chỉnh tề.

Từ sau khi xác nhận quan hệ với cô, Giang Trúc không còn đụng đến một điếu thuốc nào trước mặt Đường Quỳ nữa.

Dịu dàng cẩn trọng, biết thu xếp mọi chuyện ổn thỏa.

“Diệp Thời Ngôn, bây giờ em đã có bạn trai, em cũng rất thích anh ấy.” Đường Quỳ nói: “Hôm nay anh tới chỉ để nói chuyện video thôi sao? Chuyện lừa gạt để quay video này chỉ có một người phụ nữ thôi sao? Ngoại trừ việc không quan hệ với cô ta, chẳng phải anh và Bạch Duy Di đã làm hết những việc ấy rồi sao?”

Cô nói chuyện không hề nể nang.

Diệp Thời Ngôn lại không có cách nào phản bác.

Trong ký ức của anh ta, Quỳ Quỳ không phải là một người thích gây sự, nhưng vừa rồi, cái thần thái và giọng điệu của cô lúc nói chuyện lại khiến anh ta không thể không nhớ tới một người khác – Giang Trúc.

Hôm qua, lúc trời tối, anh cũng có cái dáng vẻ này, nói đến mức khiến anh ta á khẩu không đáp lại được.

Trong phòng này không có bệnh nhân, căn phòng trống không, không khí trong phòng thoang thoảng thứ mùi đặc trưng của bệnh viện, không nói rõ được cụ thể là mùi gì, nhưng chỉ ngửi thôi cũng đã có cảm giác lạnh lẽo. Cái cảm giác lạnh lẽo này theo hơi thở lan tràn khắp toàn thân.

Chuông điện thoại vang lên, Đường Quỳ cũng không nhìn Diệp Thời Ngôn, lập tức nghe máy: “Xin chào!”

“Vu Phỉ Phỉ nói, em đi theo một cô y tá ra ngoài?” Giọng Giang Trúc nghe có vẻ rất bình tĩnh: “Chủ nhiệm Ngưu đã quay lại rồi, muốn gặp mặt em, em đang ở đâu đấy?”

Đường Quỳ nhìn chằm chằm Diệp Thời Ngôn ở bên cạnh.

Sắc mặt Diệp Thời Ngôn u ám, đôi mắt đen láy xoáy thẳng vào cô.

Nếu nói cho Giang Trúc biết là Diệp Thời Ngôn đang ở đây, anh có thể hiểu lầm không? Lần trước lúc nghe điện thoại, Đường Quỳ không hề kiêng dè Giang Trúc, nhưng lần này cô lại hơi lo lắng.

Cô tự nhận mình và Diệp Thời Ngôn là không thể nào, nhưng Giang Trúc lại không nghĩ vậy. Nếu để cho anh biết cô và Diệp Thời Ngôn đang gặp nhau – anh sẽ nghĩ thế nào?

Do dự một chút, Đường Quỳ quyết định nói dối: “Em đến nhà vệ sinh một chuyến, sẽ quay lại ngay đây!”

Giang Trúc “a” một tiếng, dặn dò: “Nhanh quay lại đi, đừng để chủ nhiệm Ngưu đợi lâu quá.”

Trong suốt cuộc trò chuyện, Diệp Thời Ngôn không nói được tiếng nào.

Anh ta chỉ yên lặng lắng nghe, cuối cùng thấp giọng nói: “Quỳ Quỳ, sau này anh sẽ đối xử tốt với em. Em có thể… có thể suy xét đến anh lần nữa không?”

Giọng điệu anh ta hèn mọn đến như thế.

“Giang Trúc này, tâm cơ quá nặng, không hợp với em!” Diệp Thời Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô, cầu xin: “Anh sẽ đối tốt với em, trước kia là anh vô liêm sỉ, sau này, anh tuyệt đối sẽ không làm những chuyện em không thích nữa.”

Đường Quỳ cau mày nghe anh ta nói xong: “Diệp Thời Ngôn, anh có biết chuyện em ghét nhất bây giờ là gì không?”

“– Chính là anh cứ dây dưa làm phiền như vậy!”

***

Tuổi của bác sĩ Ngưu cũng không còn trẻ, mặt chữ quốc (国), mày rậm, mắt như chuông đồng, đường rẽ ngôi tóc giống như một phần ngũ quan của ông, càng làm nổi bật vầng trán sáng bóng.

Đối mặt với Đường Quỳ, ông cũng không dặn dò gì nhiều, chỉ hỏi han tình huống, ném cho cô mấy bản ghi chép, phân việc: “Ngày mai và ngày kia có hai cuộc phẫu thuật, cô đi theo tôi, có gì không biết thì hỏi ngay.”

Lại nhìn về phía Vu Phỉ Phỉ ở bên cạnh: “Cô cũng đi theo.”

Vu Phỉ Phỉ gật đầu lấy lệ, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi di động.

Từ lúc được hỏi đường, cô nàng đã hỏi xin wechat của người kia.

Chỉ là lời mời kết bạn vẫn còn chưa được chấp nhận, cũng không xem được vòng bạn bè của người ấy.

Chủ nhiệm Ngưu đã sớm biết rõ cô nàng sinh viên thực tập dưới tay mình vốn không đặt tâm tư ở chỗ này, lúc đầu chỉ nhắc sơ qua mấy chỗ, thấy cô nàng vẫn không chịu lắng nghe, tự làm theo ý mình, cho nên cũng mặc kệ cô nàng.

Dù sao cuộc đời mỗi người cũng tự nằm trong tay mình, cho dù người ngoài có nhắc nhở thế nào thì cũng không quản được người ta muốn chạy theo đường khác.

Trái lại là cô gái mới đến này, nhìn qua thì có vẻ rất xinh xắn, lại còn có lòng ham học hỏi, đi đâu cũng cầm theo một quyển《 Lâm sàng gây tê học 》để đọc, cũng không móc điện thoại ra lần nào.

Cũng không biết là tại sao mà lại đến cái trấn nhỏ này.

Đến giờ tan làm, trong bệnh viện đột nhiên có một bệnh nhân bị kẹp tay vào cửa đến cấp cứu, đầu chảy đầy mồ hôi, Giang Trúc thấy thế, thông báo với chủ nhiệm Ngưu một tiếng, đi chuẩn bị đồ phẫu thuật.

Tay người kia bị thương rất nặng, ba ngón tay thì có hai ngón đã không còn móng, chỉ có một ngón tay vẫn còn giữ được nửa cái móng, anh ta dùng giấy vệ sinh để quấn lại, máu tí tách nhỏ xuống đất.

Vu Phỉ Phỉ vẫn giống như trước đây, quẹt thẻ xong rồi về ngay, không chịu ở lại thêm dù chỉ một giây. Đường Quỳ hỗ trợ chuẩn bị băng gạc và thuốc, đứng sang một bên.

Bởi vì vết thương quá mức nghiêm trọng nên phải tiêm thuốc tê trước, không biết là do tâm lý hay còn nguyên nhân gì khác, bệnh nhân vẫn ầm ĩ kêu đau, ánh mắt cũng trừng lên rất hung dữ.

Lúc đầu anh ta còn biết kiềm chế, về sau thì bắt đầu mắng mỏ, từ ngữ rất khó nghe. Giang Trúc không bị ảnh hưởng gì, vẫn xử lý vết thương cho anh ta.

Sau khi xử lý xong vết thương thì bôi thuốc và truyền nước biển cho bệnh nhân. Sau khi xong xuôi mọi việc thì trời đã tối đen.

Có lẽ là vì mệt nên sau khi về nhà, Giang Trúc nói ít hơn hẳn.

Đường Quỳ đoán chừng là do bệnh nhân kia mắng hơi quá đáng, trong lòng anh không thoải mái.

Đúng lúc này thì Chu Phán Phán gọi điện tới, chỉ nghe được tiếng gió thổi vù vù bên cạnh cô nàng, giọng Chu Phán Phán cũng run lên: “Quỳ Quỳ à, bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ tới trấn An Sơn rồi, cậu đến đón tớ đi!”

Nói xong, cô nàng lại hắt hơi mấy cái liên tục.

Giang Trúc ở bên cạnh, nghe được rõ ràng, hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”

“Em cũng không biết đây là đâu.” Chu Phán Phán khịt mũi, mơ màng quan sát xung quanh: “Ở đây có một cây hòe to, một trạm dừng xe buýt, cái xe kia ném em xuống đây xong thì bỏ chạy rồi.”

Giang Trúc đánh tay lái, quay đầu xe: “Bọn anh tới ngay đây!”

Chu Phán Phán run rẩy đứng một mình bên dưới cây hòe, kích động vẫy vẫy tay, xe vừa mới dừng lại hẳn, Đường Quỳ lập tức mở cửa xe ra, hỏi: “Sao thế? Sao muộn như vậy rồi mà còn tới đây?”

“Có chuyện, tớ phải gặp mặt nói cho cậu biết –“

Chu Phán Phán còn chưa dứt lời, thấy Giang Trúc xuống xe thì giật mình, nắm lấy tay Đường Quỳ, sửa lời: “Hôm nay ông chủ lại mắng tớ, càng nghĩ càng tức, trong lòng buồn bực nên muốn đến chơi với cậu vài ngày.”

Ngón tay cô nàng lại vỗ vỗ lòng bàn tay Đường Quỳ mấy cái.

Đường Quỳ cũng không ngốc, tránh đường: “Đi, lên xe trước đã, có chuyện gì thì để về nhà rồi nói.”

Giang Trúc đứng bên cạnh, sắc mặt nhàn nhạt, nghe xong lời của cô thì trên mặt hiện lên nụ cười khẽ: “Hôm nay muốn ăn cái gì? Không bằng để anh mời?”

Cuối cùng thì ba người chọn một quán ăn nhỏ ở trên trấn, đồ ăn rất ngon miệng, nhưng trong lòng Chu Phán Phán rõ ràng là có chuyện, cứ ăn được vài miếng thì lại theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Đường Quỳ.

Sau khi trở về nhà, đóng cửa lại, Chu Phán Phán còn cố tình dán lỗ tai lên cửa, nghe ngóng động tĩnh một hồi lâu, sau khi xác nhận Giang Trúc không có ở ngoài cửa thì cô nàng mới thần thần bí bí ngồi xuống bên cạnh Đường Quỳ, hạ thấp giọng, nói: “Hai năm trước, Trịnh Ngọc từng phá thai.”

Hử?

“Nhà họ Trịnh giấu chuyện này rất kĩ, không để lộ chút phong thanh nào, nếu không phải lần trước Tống Thanh mời tớ tới nhà họ chơi thì tớ cũng không biết việc này.”

Việc này nhắc tới cũng khéo, Chu Phán Phán và Tống Thanh nói chuyện rất vui vẻ, Trịnh Thâm chen vào không được, cho nên mới một mình đi vào thư phòng. Vì uống nước hơi nhiều nên Chu Phán Phán phải đi toilet, đúng lúc đi ngang qua thư phòng thì bên trong truyền đến giọng nói tức giận của Trịnh Thâm: “Chị, chị đã quên mất chuyện hai năm trước rồi sao? Chẳng lẽ đối với chị, mất đi một đứa bé còn chưa đủ thành một bài học sao?”

Hai năm trước —

Đường Quỳ túm lấy góc áo.

“Cậu đừng hoảng!” Chu Phán Phán an ủi cô: “Tớ đã hỏi thăm rồi, hai năm trước, Trịnh Ngọc đang ở Mỹ, mà vào thời điểm đó, Giang Trúc vẫn ở trong nước.”

Đúng rồi, từ lúc bọn cô lên năm hai đại học thì Giang Trúc đã về nước rồi.

“Đây không phải là quan trọng nhất!” Sắc mặt Chu Phán Phán rất nghiêm túc, nói với Đường Quỳ: “Quan trọng là…, tớ nghe Trịnh Thâm nói ‘tại sao chị lại nhìn trúng Giang Trúc chứ?’.”

Trong lúc nói chuyện, Chu Phán Phán rút một tờ báo từ trong túi xách ra, đưa cho Đường Quỳ: “Còn cái này nữa… Anh cậu bảo tớ đưa cho cậu.”

Đường Quỳ nhận lấy.

Đây là một tờ báo, nhìn ngày phát hành thì là năm năm trước, đã qua từ rất lâu rồi. Trang giấy đã ố vàng, giòn cứng, cũng không biết sao lại giữ được tới bây giờ.

Đường Quỳ mở ra xem, chiếm trọn một trang báo là tin tức về việc phá được một thôn chuyên làm thuốc giả.

Cô đọc sơ qua một lượt, đại khái là nói có một chàng trai giả mạo thành đối tác làm ăn để trà trộn vào thôn kia, ở lại đó hai ngày, trong thời gian đó đã chụp ảnh được một lượng lớn chứng cứ chứng minh làm thuốc giả; lần thứ hai thì dẫn theo phóng viên đến, hai người giả trang làm vợ chồng, lại còn thành công gặp được kẻ đầu sỏ.

Sau đó hai người bị phát hiện, chàng trai đó vì che chắn cho người phóng viên kia mà bị chém trọng thương, người phóng viên chạy trốn được, kịp thời báo cảnh sát, dựa vào những chứng cứ thu được, tìm hiểu rõ nguồn gốc, bắt được chủ mưu.

Toàn bộ bài báo này đều dùng tên giả để đưa tin, nhưng Đường Quỳ đã đoán được đại khái.

“Đường Cách bảo tớ nói với cậu, chuyện này là do Giang Trúc làm, còn người phóng viên chạy thoát được kia chính là Trịnh Ngọc. Đường Cách đã điều tra khá lâu, nhưng vẫn không biết được mục đích của Giang Trúc khi làm việc này, không biết tại sao anh ấy lại đột nhiên đi điều tra thuốc giả, rồi sau đó lại an phận làm bác sĩ…”

Chu Phán Phán cố gắng nhớ lại lời của Đường Cách: “Anh ấy nói anh ấy đã băn khoăn rất lâu, không biết có nên nói chuyện này cho cậu biết hay không. Chuyện này nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ… Chính là vì không có đầu mối, cho nên mới cảm thấy Giang Trúc này rất không đơn giản. Quỳ Quỳ, Đường Cách bảo cậu phải chú ý một chút, đừng có ngốc nghếch đến nỗi anh ấy dụ một chút là cái gì cũng giao ra hết.”

“… Hẳn là sẽ không như thế đâu.”

“Tớ cảm thấy con người thầy Giang rất tốt!” Chu Phán Phán không đồng tình lắm: “Chỉ cho phép đàn ông bọn họ được hưởng thụ tình yêu, lại không cho phụ nữ chúng ta được hưởng thụ sao? Quỳ Quỳ, tớ cảm thấy Đường Cách chẳng qua là sợ cậu bị lừa nên mới nói như vậy thôi. Cậu cứ mặc kệ đi, nếu không phải anh ấy cứ lải nhải mãi thì tớ cũng chẳng muốn nói chuyện này với cậu đâu.”

Đường Cách nhìn qua thì có vẻ tùy tiện, nhưng đối diện với việc này, anh vẫn có chút không tự nhiên.

Anh ngại ngùng, không thể trực tiếp nói với Đường Quỳ, cho nên mới chọn đi đường vòng, nhờ bạn tốt của cô thay anh nói cho cô biết.

Đường Quỳ cũng không phải là không hiểu sự khó xử của ông anh già này.

Buổi tối, đương nhiên là Chu Phán Phán và Đường Quỳ chen chúc nhau dùng chung một tấm chăn.

Cô nàng định sáng mai sẽ quay về.

Chu Phán Phán đã ngủ, Đường Quỳ chợt thấy hơi khát, trên lầu không có nước ấm, cô khẽ khàng nhón chân ra mở cửa, chuẩn bị đi xuống lầu rót một cốc nước.

Nào ngờ vừa mở cửa ra thì thấy Giang Trúc.

Anh ngồi ngay đối diện cửa phòng cô, ánh mắt u ám, không nhìn rõ cảm xúc.

Thấy Đường Quỳ đi ra, anh đứng lên.

Tối hôm nay, nhìn Giang Trúc có vẻ rất lạ.

Đường Quỳ ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, cô buông mắt xuống thì thấy bên cạnh cửa phòng là một bình rượu và một cái chén.

Giang Trúc đã mò mẫm lên mặt cô, khác hẳn sự đụng chạm thường ngày, cử chỉ vuốt ve của anh lúc này cực kỳ mập mờ.

Từ trán, mũi, cho đến đôi môi đỏ thắm. Không nhanh không chậm, ánh mắt nóng bỏng, tràn ngập dục vọng.

Giang Trúc đè xuống môi cô, vuốt ve một lúc, nhìn cô không chớp mắt, bỗng nhiên cúi đầu xuống hôn lên đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi