BÁ ĐẠO TỔNG TÀI LÀ ÁC MA!


Cái cảm giác nóng rực như lửa đốt truyền sang trán của cô.

Hạ Lưu Ly biết được anh đã bị sốt rất cao.

Khuôn mặt Trục Đông Quân lúc này đỏ như trái cà chua, đôi mắt trở nên lờ đờ.

Đây là lần đầu tiên cô được trông thấy bộ dạng đang bị bệnh của anh.

Trông rất yếu đuối và cũng rất dễ để bóp chết anh ngay lập tức.

Tuy nhiên, Hạ Lưu Ly không dám chạm vào cái cổ đó của anh một chút nào, dù sao anh ta vẫn là chỗ tựa lớn để cô đối phó với Bối Hạ Cảnh.
Hạ Lưu Ly thở dài: "Thôi, anh leo lên giường đi, tôi sẽ kêu quản gia lên giúp anh."
Trục Đông Quân không hiểu sao lại ngoan ngoãn leo lên giường như chỉ định của Hạ Lưu Ly, anh còn đắp chăn lại cho ấm nữa.

Lúc này nhìn anh ta cũng không tệ lắm, giống như chú sói con dễ thương vậy.


Hạ Lưu Ly định mở cửa để đi tìm quản gia thì không biết từ lúc nào ông ấy đã đứng ngay cạnh cô, làm cô giật bắn mình.
"Á, ông vào đây bằng cách nào vậy?" Cô hoang mang nhìn ông ấy.
Bác quản gia lúc này đang mặc một bộ đồ ngủ in hình hello Kitty, trên đầu còn đội cái mũ trông rất dễ thương.

Ông ấy ho vài cái, cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
"È...!hem...!tôi được chủ nhân gọi đến bằng đường hầm không gian...!cô đừng có để ý đến bộ đồ ngủ...!của tôi."
Hạ Lưu Ly cứ nhìn chằm chằm vào đồ của ông ấy, điều này làm cho viên quản gia xấu hổ đến đỏ mặt.

Hạ Lưu Ly cũng không muốn làm ông phải khó xử nên đã vào thẳng vấn đề chính:
"À...!tôi hiểu mà! Ông mau xem thử đại ác ma kia đi, hình như anh ta bị ốm rồi."
Viên quản gia tiến đến bên giường của Trục Đông Quân.

Chỉ thấy ông ấy cúi xuống, liếc nhìn anh từ đầu đến cuối.

Ông ấy tỏ vẻ khá là kinh ngạc nhìn Hạ Lưu Ly.
"Chủ nhân mới bị trúng độc đúng không?"
Hạ Lưu Ly gật đầu thay cho câu trả lời của bản thân.

Viên quản gia thở dài, đi đến trước mặt cô mà nói:
"Ngài ấy cần máu của thần nữ để bồi bổ cơ thể! Nếu không thì tình hình này trông rất bất ổn."
Hạ Lưu Ly cũng ngầm hiểu được ý nghĩa trong từng câu nói của quản gia.

Ông ấy muốn cô cho phép Trục Đông Quân hút máu của cô.

Nhưng mà nếu cô không đồng ý thì cũng sẽ bị ép thôi, dù sao trong căn biệt thự này cô là người có chức vị kém nhất trong nhà mà.

Cái danh phu nhân kia thì chỉ để trưng bày thôi, chứ có làm được cái gì đâu.

Viên quản gia kính trọng nhờ cô tặng máu cho Trục Đông Quân cũng đủ thấy là ông có lòng tôn trọng đối với cô hơn là đại ác ma kia rồi.
"Được rồi, dù sao tôi vào cái nhà này là để cung cấp máu cho anh ta mà!" Cô thở dài đáp.

Viên quản gia cũng rất vui vẻ cúi đầu cảm ơn cô rồi rời đi nhanh chóng, ông ấy cũng không quên đóng cửa phòng lại để gió lạnh khỏi thổi vào.

Và ông ấy cũng không quên tắt bóng đèn phòng đi.
Hạ Lưu Ly hoang mang đứng giữa đêm tối, "Ủa? Là sao vậy? Sao ông ấy lại tắt đèn đi?"
Cô định đi đến bật đèn lên cho sáng thì lại bị Trục Đông Quân đã tình dậy từ lúc nào, nắm chặt lấy tay cô.

Đôi mắt đỏ của anh sáng rực lên trong đêm tối, làm cô khá sợ hãi.

Trục Đông Quân mạnh tay kéo cô vào lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Đừng đi...!đừng đi...!"
Hạ Lưu Ly hít thở thật sâu để quên đi nỗi sợ hãi của mình đối với đại ác ma trước mắt.

Cô nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh rồi an ủi:
"Tôi không đi đâu hết! Nên anh hãy bỏ tôi ra trước đã."
Trục Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn cô, khuôn mặt trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, đôi mắt anh cũng không tỏ ra lạnh nhạt đối với cô như mọi ngày nữa.

Tự nhiên được nhìn thấy con người khác của Trục Đông Quân làm cho cô có cảm giác sáng mai anh ta sẽ một đao chém chết cô cũng nên.

Hạ Lưu Ly tháo một cúc áo ở cổ ra để anh hút máu của bản thân.

Thế nhưng Trục Đông Quân lại cứ dương mắt lên nhìn cô thôi, cứ như anh ta không hiểu ý của cô vậy.


Hạ Lưu Ly bất lực nói thẳng luôn:
"Không phải anh cần máu của tôi để hạ sốt sao? Cổ nè, hút lẹ đi, tôi còn phải đi ngủ nữa!"
Trục Đông Quân mở tròn hai mắt ra nhìn cô như kiểu mới được khai sáng một kiến thức mới ấy.

Anh ta cuối cùng cũng hiểu ý của cô, liền tiến đến cắn v.ào cổ của cô.

Hạ Lưu Ly cắn răng chịu đựng cơn đau, dù sao thì sốt cũng chẳng cần nhiều máu đâu, cơn đau này sẽ nhanh qua thôi.
Một lúc sau, Trục Đông Quân mới tha cho cái cổ nhỏ của cô.

Máu từ từ rỉ ra từ vết cắn của anh, nó chảy xuống hẳn vùng xương quai xanh của Hạ Lưu Ly.

Trục Đông Quân không muốn lãng ở phí dòng máu bổ dưỡng này nên đã chủ động liế.m hết.

Hành động táo bạo này của anh làm cho cô có chút ngại, liền nhẹ nhàng đẩy anh ra.
"Đừng có liế.m nữa, anh làm tôi đau đấy."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi