BÁ ĐẠO TỔNG TÀI LÀ ÁC MA!


Hạ Lưu Ly lúng túng vài giây, cô không biết phải nói gì để che đậy mọi chuyện.

Trục Đông Quân cũng đã thấy được rõ ràng là đêm qua có rất nhiều chuyện xảy ra nhưng cô lại không chịu kể cho anh nghe.

Chẳng lẽ đêm qua đã thực sự xảy ra chuyện gì đó rồi sao? Trục Đông Quân tiến đến đè cô xuống giường, anh lại cắn nhẹ vào cổ cô thêm một lần nữa.

Điều này làm cho Hạ Lưu Ly đỏ hết cả mặt, cô vội vàng đẩy anh, nhưng chỉ có thể đẩy anh tránh xa cô ra được một chút.

“Anh làm gì đấy? Tự nhiên cắn tôi, tôi không cho anh hút máu nữa đâu đấy, hôm qua chỉ là trường hợp đặc biệt mà thôi.”
Trục Đông Quân cũng chẳng muốn làm gì với một cô gái yếu đuối vào buổi sáng tinh mơ như thế này.

Anh chỉ muốn thử nghiệm vẻ mặt của cô sẽ trông như thế nào khi bị anh cắn.

Khuôn mặt cô lúc này nhìn cực kì dễ thương, giống như một chú mèo con vậy.

Điều này làm cho anh không kìm được mà muốn chọc ghẹo cô thêm.


“Thực ra thì, mùi vị của ngươi cũng không tệ, tối nay ngươi có thể đến ngủ chung với ta.”
Hạ Lưu Ly lắc đầu lia lịa, từ chối đề nghị của anh: “Không cần, anh ôm tôi ngủ rất khó chịu, không thoải mái một chút nào hết á.”
“Ha, ta thấy khuôn mặt ngươi tràn đầy sức sống hơn mọi ngày đấy chứ, đừng có viện lý do này nọ với ta, nói chung tối nay cứ ngoan ngoãn đến chỗ ta ngủ đi.”
Dứt lời, Trục Đông Quân liền đi vào trong phòng tắm của mình, để lại một mình Hạ Lưu Ly ngơ ngác vẫn chưa tải được thông tin vào đầu.

Phải mấy phút sau cô mới lấy lại tinh thần của mình.

Bây giờ nếu cô muốn phản kháng, không chấp lời đề nghị của Trục Đông Quân thì chắc chắn anh ta sẽ nổi trận lôi đình rồi tiện tay ném cô ở một nơi nguy hiểm nào đó mất.

Hạ Lưu Ly đành phản ngậm ngùi mà chấp nhận yêu cầu quá đáng này của anh ta, chỉ cần anh ta không chiếm tiện nghi của cô là được rồi.

[…]
Trục Đông Quân lại tiếp tục đưa cô đi làm.

Hôm nay cô vẫn phải mặc bộ đồ lao công màu xanh lá chuối ngày hôm qua, đi dọn dẹp tầng hầm của công ty.

Có vẻ như công ty của Trục Đông Quân vẫn còn tồn tại mấy con dị vật kí sinh trên cơ thể con người.

Hôm nay cô được phân công làm chung với một nhân viên nam khác, trông cũng khá điển trai.

Anh ta có mái tóc của bầu trời khi thành phố đã chìm vào giấc ngủ.

Đôi mắt to tròn với màu hồng nhạt của hoa hồng, và phải công nhận một điều là anh ta rất chu đáo từng chi tiết một.

Mặc dù là một hot boy đấy, nhưng trên người anh ta lại toả ra mùi của hồ ly rất nồng.

Chẳng lẽ anh ta là hồ ly chín đuôi sao?
Hạ Lưu Ly không kìm được tò mò của mình mà mở miệng hỏi anh: “Nè, anh là hồ ly sao?”

Anh ta dừng công việc lau dọn của mình, quay đầu lại trả lời cô: “Đúng vậy, tôi tên Trịnh Vĩnh Lẫm, còn cô chắc là Hạ Lưu Ly nhỉ, người có dòng máu thần nữ với một trái tim thuần khiết.”
Cô cũng không còn kinh ngạc gì về độ nổi tiếng của mình trong thế giới yêu ma này nữa.

Bởi vì chuyện đại ác ma kia đi cướp lại trái tim cho cô đã truyền đến tai tất cả các yêu ma rồi.

Vậy nên đêm đêm là cứ có vài tên không biết sống chết đâm đầu vào cái cửa sổ nhà Trục Đông Quân, kết cục thì cũng giống nhau, đều chết một cách thê thảm.

Hạ Lưu Ly tiếp tục hỏi anh:
“Sao anh lại làm lao công vậy, tôi nghe nói hồ ly chín đuôi lợi hại lắm mà, có thể cưỡi mây đạp gió, không sợ trời, không sợ đất.’
Trịnh Vĩnh Lẫm bất lực nhìn cô với ánh mắt chứa đầy sự nghi ngờ, “Cô đọc trong sách đúng không? Cái quyển dày tận 500 chương ấy.”
Hạ Lưu Ly gật đầu thay cho câu trả lời của mình.

Nhìn biểu hiện ngây thơ của cô anh cũng đến niệm luôn.

Thật không hiểu nổi sao cô gái này có thể đọc đến tận 500 chương nhảm nhí đó cơ chứ.

Thực ra quyển sách dày cộm đó do ba của anh viết ra, nói chung là ông ấy toàn viết tầm bậy vô trong đó không à.

Vì quả nghiệp này của cha anh nên anh mới bị Trục Đông Quân bắt về làm lao cống đó chứ.


Hạ Lưu Ly thấy vẻ mặt của anh trông rất khó coi, cô lại hỏi tiếp: “Anh ổn chứ? Sao khuôn mặt nghiêm trọng vậy? Bộ anh đã buôn lậu sách cho công ty của Trục Đông Quân nên mới bị anh ta tống khứ tới đây hả?”
Trịnh Vĩnh Lẫm cố gắng lấy lại bình tĩnh, bởi cứ nhắc đến chuyện này là máu chó của anh lại nổi lên.

Anh thở dài mà trả lời cô: “Đoán đúng rồi đó, cô còn có gì thắc mắc không?”
Hạ Lưu Ly im lặng lắc đầu.

Trịnh Vĩnh Lẫm lại tiếp tục quay lại làm công việc của mình.

Anh phải mau chóng trả hết đống nợ nần đó để còn ra ngoài kiếm vợ nữa, chứ cái công ty này chẳng có lấy một cô bé hồ ly xinh đẹp nào cả.

Đến giữa trưa, hai người đã lau dọn sạch sẽ cả căn hầm đầy bụi bẩn này.

Họ mệt mỏi định rời khỏi đây nghỉ trưa thì cánh cửa phòng lại cứng như đá, không thể mở ra được.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi