BÁ ĐẠO TỔNG TÀI LÀ ÁC MA!


Hạ Lưu Ly thản nhiên đáp: "Đúng vậy! Cô ấy trông như thiên sứ vậy, cực kì quấn hút luôn."
Trịnh Tĩnh Lẫm bất giác cười một cách ngây ngốc.

Điều này làm cho Hạ Lưu Ly rất khó chịu, câu từ của cô có gì sai sao mà anh ta lại cười hả hê như thế! Cô bực bội lên tiếng hỏi anh:
"Cầm cười à nha! Có gì đáng cười sao?"
Trịnh Tĩnh Lẫm ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt vô cùng khác lạ, "Không có gì đâu, chỉ là tôi khá bất ngờ khi biết tên đại ác ma kia lại có yêu ấy mà."
Đúng lúc này, đồ ăn cũng đã được mang ra.

Hai người ăn no, uống say với nhau, trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Vì lâu lắm rồi Hạ Lưu Ly mới được uống rượu nên tửu lượng của cô rất kém, chỉ với vài ly nhỏ đã đỏ hết cả mặt.

Trịnh Tĩnh Lẫm thì khác, anh chuyên gia uống rượu với bạn bè nên có một chai rượu thì đối với anh quá dễ dàng.
Vài tiếng sau, bây giờ đã hơn 10 giờ đêm, quán cũng sắp đóng cửa nhưng hai người vẫn cứ ngồi đó tán gẫu với nhau.


Chủ quán đành phải mở lời mời hai người rời đi để họ còn đóng quán.

Trịnh Tĩnh Lẫm cũng rất vui vẻ mà đứng dậy, tuy nhiên chỉ có mỗi Hạ Lưu Ly là đã nửa say nửa tỉnh, phải để anh dìu đi thì cô mới đứng dậy được.
Giờ này Trục Đông Quân cũng đang đứng ở trước cổng công ty gọi điện thoại cho Hạ Lưu Ly, xem cô đang ở ngõ ngách nào của công ty để còn đưa cô về biệt thự.

Vừa ấn vào số của cô thì đập vào mắt anh là hình ảnh của một cặp nam nữ đang khoác vai nhau đi ra khỏi quán ăn.

Với đôi mắt tinh tường của bản thân, anh đã nhìn ra được con ma say bí tỉ ấy chính là Hạ Lưu Ly và Trịnh Tĩnh Lẫm.
"Hai người họ sao lại đi chung với nhau vào cái giờ này? Hẹn hò à?"
Hạ Lưu Ly vẫn chưa phát giác được mối nguy hiểm đang sắp đến, nó đang ở rất gần đối với cô, "Uống tiếp đi...!sao lại về rồi?"
Trịnh Tĩnh Lẫm bất lực dìu cô đến chiếc ghế đá gần đó ngồi nghỉ.

Anh không ngờ khi cô say lại trông vô cùng đáng yêu đến như vậy.

Không kìm được lòng mình, Trịnh Tĩnh Lẫm nhẹ nhàng đưa tay lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt đang đỏ ửng của cô.
"Con ma say nhà cô, mau tỉnh đi, còn phải về nhà nữa đấy!"
Hạ Lưu Ly đầu óc mơ màng, gục mạnh trán vào đầu anh.

Cái gục này của cô làm cho cái trán của anh sưng lên một cục u màu đỏ.

Đó là đối với tình trạng của người trong cuộc, còn người ngoài cuộc thì lại nhìn thấy một cảnh tượng khác.

Trục Đông Quân đứng bên đường quan sát cú gục đầu của Hạ Lưu Ly thành một nụ hôn nồng cháy giữa cô và Trịnh Tĩnh Lẫm.


Không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng anh lại nổi lên cơn sóng lạ, đập mạnh vào tim anh.

Cái cảm giác khó chịu này là gì? Anh không hiểu sao lòng mình lại khó chịu đến như vậy.

Ngay tức khắc, Trục Đông Quân dịch chuyển đến ngay cạnh Hạ Lưu Ly.
Việc đầu tiên anh làm đó chính là đá tên Trịnh Tĩnh Lẫm ngã xuống đất, miễn là tránh xa Hạ Lưu Ly ra là được rồi.

Sau đó, anh ôm lấy Hạ Lưu Ly vào lòng, giống như ôm báu vật vậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn con hồ ly trước mắt.
"Ngươi đang làm gì với vợ của ta vậy hả?"
Trịnh Tĩnh Lẫm cười một cách ngạo mạn.

Anh đứng dậy phủi bộ quần áo của mình rồi đáp:
"Vợ sao? Đó chỉ là thời gian trong hợp đồng thôi, sớm muộn gì anh cũng chán rồi bỏ rơi cô ấy, không phải sao?"
Trục Đông Quân ghét cay ghét đắng những tên dám cười với anh như vậy.

Chỉ thấy Trục Đông Quân đưa tay lên, cổ của Trịnh Tĩnh Lẫm cũng được nâng lên theo.

Giọng anh trở nên trầm mặc và tràn đầy sự tức giận:

"Cho dù có là vậy thì ngươi cũng không có cửa đụng tới người của ta!"
Mặc dù bị sức mạnh của anh siết chặt cổ, quá trình hô hấp cũng trở nên khó khăn nhưng Trịnh Tĩnh Lẫm vẫn giữ vững lập trường của mình mà bật lại anh.
"Thật...!ngại quá...!lựa chọn này không phải do anh...!mà là do Hạ Lưu Ly quyết định."
Câu nói này của Trịnh Tĩnh Lẫm càng làm cho Trục Đông Quân tức giận hơn, anh lại càng bóp chặt cái cổ yếu ớt của con hồ ly trước mắt.

Tưởng chừng như hôm nay anh sắp phải bỏ mạng dưới tay đại ác ma thì cũng may Hạ Lưu Ly đã kịp thời ngăn cản hành động của anh lại.

Không phải là cô đứng ra nói chuyện đàng hoàng với Trục Đông Quân, mà ngược lại cô quay đầu cắn mạnh vào cổ của Trục Đông Quân, khiến anh mất tập trung mà thả Trịnh Tĩnh Lẫm ra.

Cô còn mơ hồ nói:
"Thịt...!sườn ngon quá!"
Câu nói này của cô khiến Trục Đông Quân rất tức giận, "Nè, tỉnh rượu ngay cho ta! Ta không phải đồ ăn của ngươi."
Trịnh Tĩnh Lẫm sau khi lấy lại hô hấp bình thường, anh định đứng lên, tiến đến cướp lại Hạ Lưu Ly thì bị Trục Đông Quân thẳng tay đẩy anh vào lổ hổng không gian, đưa anh trở về nhà an toàn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi