BÁ ĐẠO TỔNG TÀI LÀ ÁC MA!


Trục Đông Quân sững người lại vài giây khi nghe câu nói của cô.

Ánh mắt anh liếc nhìn xuống vết cắn đỏ nhẹ của cổ của Hạ Lưu Ly.

Lẽ nào hôm qua anh đã mất đi lý trí mà có ý đồ bất chính với người phụ nữ này sao? Nhưng tại sao trí nhớ của anh lại không hề có một mảnh kí ức nào hết vậy?
Để tra rõ mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm qua, Trục Đông Quân nhân lúc đầu óc cô không được tỉnh táo liền lên giọng thăm dò:
"Ta có làm thế sao? Vậy ta còn làm những hành động nào khác không?"
Hạ Lưu Ly ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Có đó, nhiều là đằng khác, anh muốn tôi diễn lại cho anh xem không?"
Trục Đông Quân lạnh lùng trả lời: "Được, cô diễn lại đi."
Được anh cho phép, khuôn mặt Hạ Lưu Ly bất giác nở một nụ cười gian xảo nhìn anh.

Cô nhanh chóng vật anh nằm xuống giường, để cô ngồi lên trên bụng anh.

Trục Đông Quân cũng muốn phản kháng lắm, nhưng mà đã nói là sẽ để cô diễn lại cảnh tối qua rồi, không thể cứ thế mà nuốt lại lời nói được.

Chỉ thấy Hạ Lưu Ly gỡ nút thắt ở ngang hông của Trục Đông Quân rồi nhẹ nhàng chạm vào cơ bụng tám múi siêu đỉnh của anh.

Hơi lạnh từ bàn tay của cô làm cho anh có chút ngại ngùng mà che mắt lại.

Điều này càng làm cho Hạ Lưu Ly càng thích thú hơn, cô càng muốn trêu chọc chú sói nhỏ này thêm một chút nữa.

Hạ Lưu Ly cúi xuống khẽ nói nhỏ vào tai anh:
"Hôm qua anh đã đụng chạm vào cơ thể tôi như thế đấy! Còn có...!ép hôn tôi nữa!"
Trục Đông Quân cảm thấy có điềm nguy hiểm tỏa ra từ người Hạ Lưu Ly, Anh định chấm dứt cuộc thăm dò này thì đã bị cô cưỡng hôn ngay lập tức.

Cả cơ thể và trí óc anh dường như đã chết lặng, giống như bị yểm bùa vậy.

Đôi mắt mở to không dám chớp, đến cả tay chân cũng cứng lại, không dám nhúc nhích.

Nụ hôn của hai người kéo dài cho đến khi Hạ Lưu Ly không còn hơi mà cưỡng ép anh nữa.

Cô thở dồn dập mà nhìn anh một cách kì lạ.
"Sao hả? Sói nhỏ nhớ được gì chưa nhỉ?"
Lúc này, Trục Đông Quân mới lấy lại tinh thần.

Mặc dù cảm giác được cô hôn và chạm vào cơ thể của anh thực sự rất thoải mái nhưng anh không thể để một người phụ nữ yếu đuối này chiếm tiện nghi được.

Trục Đông Quân nhanh chóng vật cô nằm xuống giường, giữ chặt hai tay cô.

Khuôn mặt anh không còn cau có như vừa nãy nữa, mà thay vào đó là một đôi mắt si tình, sinh động đến khó tả.


Bên cạnh đó là đôi má đang ửng đỏ một cách vô hiệu hóa, không thể kiểm soát được.

Anh cất giọng hỏi cô:
"Vậy là tối qua ta chỉ làm như vậy với ngươi sao? Không còn gì khác à?"
Hạ Lưu Ly mỉm cười đáp: "Còn á, anh còn sờ đùi tôi nữa cơ, đòi ôm tôi ngủ nè!"
Nghe vậy, không hiểu sao bàn tay anh lại bất giác chuyển hướng xuống dưới, chạm nhẹ vào đùi cô, y như cảm giác đêm qua mà anh đã mang lại cho cô.

Hạ Lưu Ly cảm thấy không ổn, liền nắm chặt lấy bàn tay anh.
"Nè, không được nhé! Hôm qua anh chạm vào rồi! Hôm nay tôi không cho phép à nha!"
Trục Đông Quân đột nhiên cảm thấy khó chịu với lời nói này của cô.

Mặc kệ cho cô ngăn cấm anh càng nắm chặt lấy đùi của cô hơn, giọng điệu cũng đã thay đổi, nó trở nên trầm mặc và đáng sợ hơn bao giờ hết.
"Ngươi cho tên Bối Hạ Cảnh chết tiệt kia động chạm thỏa thích mà! Tại sao lại không cho ta chạm vào trong khi đó ngươi đã thuộc quyền sở hữu của ta?"
Móng tay của anh bấm mạnh vào làn da trắng của cô khiến máu bắt đầu rỉ ra, cơn đau truyền lên đại não khiến cô đau đớn, nhỏ giọng giải thích:
"Anh đừng cấu tôi nữa, tôi và Bối Hạ Cảnh chưa có chạm vào nhau...!suốt hai năm tôi và anh ta ngủ riêng mà!"
Nghe câu trả lời của cô, đồng tử của anh bị biến động, bàn tay cũng bất giác mà bỏ ra khỏi đùi của cô.


Giọng anh cũng không còn cáu gắt như vừa nãy nữa, mà thay vào đó là một giọng nói bay bổng và nhẹ nhàng:
"Thật không? Ngươi không lừa ta?"
Hạ Lưu Ly đau đến phát khóc, nước mắt không kìm được mà cứ lăn trên đôi má đỏ ửng của cô.

Thấy hành động của mình hơi quá đáng, Trục Đông Quân dịu dàng lau đi những dòng nước mắt ấy cho cô.
"Xin lỗi, ta không cố ý làm cô bị thương."
Nói xong, anh nâng đùi của cô lên, liếm hết dòng máu đỏ đang rỉ ra từ vết cào vừa nãy của anh.

Hành động ấm áp này của anh khiến cho cô có chút ngại, vội vàng ngồi dậy ngăn anh lại.
"Đừng có liếm nữa, tôi không sao! Anh không nên làm như vậy với tôi, như vậy sẽ khiến cả hai khó xử hơn thôi!"
Trục Đông Quân nhìn thấy khuôn mặt đang ngượng đỏ của cô mà cũng phải bất giác bất cười, ôm chặt lấy eo của Hạ Lưu Ly.
"Vậy sao mà được, ngươi là vợ của ta, đương nhiên ta phải cận lực chăm sóc ngươi chứ nhỉ?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi