BÁ ĐẠO TỔNG TÀI YÊU LẠI VỢ CŨ


"Mau...mau bắt thiếu phu nhân lại."
Một cô gái thân gầy yếu ớt cố chạy thoát đám người phía sau.

Khuôn mặt trắng hồng lúc này cũng đã lấm tấm mồ hôi, hai má ửng đỏ vì mệt.
" Không được để thiếu phu nhân chạy thoát."
Một người trong đám hét lớn cả đám ra sức đuổi theo cô gái.
Cô gái đang chạy chợt dừng lại, từ từ lùi lại không dám chạy tiếp bởi trước mặt cô là vách núi sâu thăm thẳm, chỉ cần trượt chân rơi xuống cũng biết được kết cục của bản thân ra sao.
" Thiếu phu nhân, cô theo chúng tôi về đi đừng chạy trốn nữa."
Biết bản thân lần này khó thoát, cả người cô bỗng chốc đổ một lớp mồ hôi lạnh.

Dương đôi mắt tò tròn diễm lệ nhìn đám người trước mặt có chút e dè.
" Các người đừng qua đây."

"Ngài Tống có lệnh, chúng tôi không dám không tuân theo.

Thiếu phu nhân đắc tội rồi."
Nhắc đến người họ Tống cô gái thần sắc có chút thay đổi, đôi mắt ẩn chứa sự bi thương.

Cô biết rằng trước đây hắn luôn lạnh nhạt với cô, bởi vì cô đến cướp mất vị trí của người trong lòng hắn.
Đám người xung quanh từ từ tiến lên phía trước, nhưng bọn chúng không ngờ được rằng càng tiến cô lại càng lùi về phía sau, đám người cũng không dám làm liều.
" Thiếu phu nhân, người theo chúng tôi về đi, đừng làm khó chúng tôi nữa."
Cô gái nhàn nhạt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, sâu trong đôi mắt của cô như tích tụ trong đó là hàng ngàn hàng vạn sự bi thương.
Cô nhìn người đàn ông kia rồi lắc đầu.
" Ta không muốn về" cô dùng giọng khàn đặc trả lời.
" Thiếu phu nhân người càng như vậy càng chịu thiệt thòi."
Người đàn ông kia e ngại nhìn cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi
" Bạch Diệp Chi cô náo loạn đủ chưa?"
Một giọng quát vang lên từ phía sau, mang theo khí thế bức người cả đám người quay lại đều cung kính cúi người chào người phía sau.
Nghe thấy giọng nói không cần nhìn Bạch Diệp Chi cũng biết người này là ai.
Bạch Diệp Chi ngước đôi mắt thất thần lên nhìn người đàn ông, trong mắt cô bây giờ chỉ còn chứa sự bi thương cùng cực, không còn thấy đôi mắt long lanh trước đây khi nhìn hắn nữa.
" Náo loạn sao?"
" Nếu cô không muốn chết thì ngoan ngoãn theo tôi về " người đàn ông kia tiếp tục đe doạ
" Nếu tôi không về thì sao, ngài thật sự sẽ gi.ết chết tôi sao?"
Tống Đàm Trạm đi lên phía trước nhìn dám vẻ lôi thôi của cô ánh mắt tỏ vẻ ghét bỏ.

"Cô có thể thử." Hắn đưa đôi mắt nguy hiểm nhìn cô.
Cô nghe xong bất giác rùng mình, cô biết người đàn ông này chẳng bao giờ biết nói đùa.
Một giây thẫn thời mà đám người của hắn cứ thế mà đến gần cô một cách dễ dàng, lúc phát hiện ra thì đã muộn.
Người kia nhếch miệng lên cười sâu xa, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, hắn từng bước đi tới mặc sức cô đang vùng vẫy.
Đối với hắn sự vùng vẫy của cô chỉ như sức lực của một con kiến, hắn ta có thể một ngón tay mà gi.ết chế.t con kiến ấy
Hắn càng đến gần cô càng sợ hãi, cô không biết được lần này hắn sẽ tiếp tục hành hạ cô bằng cách nào.
Hắn đưa bàn tay nắm lấy cổ của cô ra sức bóp chặt, giây phút này hắn chỉ muốn bóp chết người phụ nữ này mà thôi.
Khuôn mặt cô vì mất máu mà đỏ lên, hơi thở khó khăn bàn tay nắm chặt lấy cánh tay đang bóp cổ mình cô mở to đôi mắt to tròn nhìn người đàn ông trước mặt một giây sau lại từ từ nhắm đôi mắt mặc kệ cho số phận.
" Ngài Tống nếu còn làm nữa chắc chắn sẽ xảy ra án mạng." những người bên cạnh đứng ngồi không yên.
Hắn như hiểu được ý nghĩa vả lại sao hắn có thể để cô chết một cách dễ dàng như vậy, hắn vứt mạnh cô sang một bên.

Vì thiếu khí cô hỗ sặc sụa trên cổ là những vết hằn đỏ khiến người ta cả kinh.
" Đưa cô ta về biệt thự, nhốt cô ta lại không có lệnh của tôi không được thả cô ta ra." Lời đàn ông cứ như thế lọt vào tai cô từng chữ từng chũ khiến trái tim cô quặn thắt.
" Rõ" Đám người bên cạnh ngay lập tức đáp lời.
Hắn cứ như thế nhấc chân ra khỏi chỗ này đi chưa được bao ra hắn nghe thấy giọng nói phía sau, trong lời nói ấy ẩn chứa toàn là hận thù.

" Tống Đàm Trạm tôi hận anh."
Cô cố gắng đứng thẳng không cần sức dựa vào ai, cơ thể yếu ớt nhưng khuôn mặt quật cường.

Trong mắt cô lại ẩn chứa toàn bộ sự bi thương, đôi mắt trực trào là nước nhưng cô sao có thể khóc trước mặt hắn.
Cơ thể yếu đuối của cô tưởng chừng như ngọn gió leo lắt thổi qua cũng có thể đổ rạp.
Người đàn ông nghe thấy liền bất giác bật cười tay vỗ vào nhau, hắn quay lại nhìn cô dáng vẻ của cô làm cho hắn có một tia thương hại loé lên.
Một giây sau hắn lại thu lại vẻ đồng cảm với cô, loại người như cô chỉ là đang diễn trò đang cố gắng thu hút hắn.
" Tôi sẽ có cách làm cô hận tôi hơn." Hắn gằn lên từng chữ khuôn mặt dường như xuất hiện một tia chết chóc.
"Tống Đàm Trạm tôi có chuyện muốn nói với anh."
Cô lén nhìn hắn nuốt cơn sợ hãi vào trong lòng, hắn nghe thế bán tính bán nghi nhìn cô đang mong chờ điều cô muốn nói.
" Tống Đàm Trạm tôi muốn ly hôn.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi