BÁ ĐẠO TỔNG TÀI YÊU LẠI VỢ CŨ


Cả đám người Tống Đàm Trạm tìm cả một ngày cũng không tìm thấy được Bạch Diệp Chi, nước ở chỗ này rất sâu.

E rằng cô ấy đã bị biển lớn nuốt trọn, không thể tìm thấy được xác.
Tống Đàm Trạm suy sụp trong tay hắn giữ khư khư chiếc lắc tay duy nhất của Bạch Diệp Chi, giờ phút cả đời hắn sợ nhất có lẽ là mất đi Bạch Diệp Chi.
" Bạch Diệp Chi sao em có thể bỏ anh mà đi được chứ, bây giờ em xuất hiện ngay cho anh.

Không phải em luôn nghe lời sao, nếu em xuất hiện em muốn anh làm gì cũng được.

Bạch Diệp Chi...Bạch Diệp Chi."
Mọi người ai nhìn vào cũng đều sững sờ, có lẽ bản thân Tống Đàm Trạm đã yêu người con gái ấy nhưng bản thân hắn lại không phát hiện ra.
" Kỉ Giang mau tìm kiếm đám người đó tôi muốn bọn chúng sống không bằng chết."
Kỉ Giang nhanh chóng phát một nhóm người khác đi tìm kiếm đám người bắt cóc Bạch Diệp Chi.

Sang ngày thứ hai, mọi người vẫn không tìm thấy Bạch Diệp Chi Tống Đàm Trạm cũng đã nhờ bên cảnh sát, bên cứu hộ những vẫn không thể tìm thấy cô.
Nhưng đến tối Kỉ Giang mang đến cho Tống Đàm Trạm 4 tên đàn ông, bọn chúng bị bắt thì sợ đến toát mồ hôi hột run rẩy.
" Boss tôi bắt được bọn chúng rồi."
Kỉ Giang đi tới đứng phía sau Tống Đàm Trạm, nhìn những tên khốn kiếp trước mắt Tống Đàm Trạm chỉ muốn giết chúng.
Tống Đàm Trạm đi đến bên cạnh tên cầm đầu, nòng súng kéo lên đặt giữa thái dương của hắn.
" Ngài Tống xin ngài tha mạng, tôi cũng chỉ làm theo yêu cầu."
" Ai sai ngươi."
" Tôi cũng không rõ là một người con gái cho tụi tôi rất nhiều tiền sai bọn tôi làm việc."
" Cô ta tên là gì?"
" Ngài Tống thật sự chúng tôi không biết tên cô ta, cô ta không nói tên cho chúng tôi."
* Pằng*
Máu viên đạn bay xuyên đầu tên đàn ông kia, máu tươi bắn tung tóe mùi máu nồng đậm sộc thẳng vào mũi.
Những tên còn lại thấy thế sợ hãi run lên cầm cập, xin Tống Đàm Trạm tha mạng.
Ánh mắt sắc lẹm của Tống Đàm Trạm nhìn từng người từng người một, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.
" Nói bàn tay nào của các người chạm vào cô ấy, ai là người đẩy cô ấy xuống."
Tống Đàm Trạm gào lên với những tên run rẩy đang không ngừng dập đầu xin tha ở dưới chân mình.
" Chặt tay chúng thả xuống biển cho cá mặt ăn."
Kỉ Giang cho đám người lôi ba tên còn lại xuống làm theo lệnh của Tống Đàm Trạm chặt tay ném chúng xuống biển.
" Có phải lúc đấy em cũng sợ hãi cũng hèn mọn cầu xin bọn chúng không, anh xin lỗi là anh đến muộn."
Tống Đàm Trạm nhìn vào chiếc lắc tay của Bạch Diệp Chi, hắn cảm thấy vô cùng nhớ cô.
" Mau tra lấy điện thoại của tên kia tra xem ai là người sai khiến hắn."
Kỉ Giang nhanh chóng chạy đi điều tra.
Ngày một, ngày hai, ngày ba mọi công cuộc tìm kiếm đều không có kết quả.


Cha mẹ Bạch Diệp Chi biết chuyện cũng chạy đến, cả ông Tống cũng đến còn có cả Nhược Y Y cũng đến.
" Ngài Tống chỗ nước này quá sâu chúng tôi đã dùng mọi cách nhưng vẫn không thể tìm thấy người."
Đội trưởng đội cứu hộ tiến lên nói với Tống Đàm Trạm, cho dù đã dùng mọi thiết bị nhưng vẫn không phát hiện được Bạch Diệp Chi.

Mọi người ai nấy cũng mang khuôn mặt mệt mỏi, kèm theo tinh thần cực kỳ xuống dốc.
Bà Mạn Lệ không tin đây là sự thật, đứa con gái của bà cứ như vậy mà chết không thấy xác.
" Con gái tôi...tại sao con gái tôi lại không thấy đâu nữa."
Bà khóc ngất lên,Tống Đàm Trạm quỳ dưới chân hai người mặc cho ông Bạch đánh hắn mắng hắn.
Ông cụ Tống cũng rất đau lòng ngồi bên cạnh nhìn cha mẹ của Bạch Diệp Chi.
Ngày thứ tư Tống Đàm Trạm thất thần trong đám tang của Bạch Diệp Chi, hắn không tin dây là sự thật sống phải thấy người chết phải thấy xác.

Trong lòng hắn vẫn đang nhen nhóm tia hy vọng rằng Bạch Diệp Chi vẫn còn sống.
Nhược Y Y cô ta như mở cờ trong bụng, Bạch Diệp Chi chết không phải sẽ không có ai ngáng đường cô ta sao.
" Tống Đàm Trạm anh đừng đau lòng, vẫn còn có em ở bên anh."
Cô ta sụt sùi đi đến bên cạnh Tống Đàm Trạm nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

Ngày thứ năm đám tang của Bạch Diệp Chi kết thúc, Tống Đàm Trạm hắn ta tự nhốt mình trong phòng Bạch Diệp Chi không cho ai đi vào.
Tống Đàm Trạm tìm thấy trong ngăn bàn là quyển nhật kí của cô, hắn dở ra xem từng trang một.
Đập vào mắt hắn là dòng chứ " Ngày 24 tháng 5 năm 2021 Tống Đàm Trạm em có thai rồi, nếu anh biết sự tồn tại của đứa nhỏ anh có vui không?"
Tống Đàm Trạm như phát điên đứa nhỏ ấy là con của anh, Tống Đàm Trạm ôm quyền nhật kí mà lòng lạnh đi mấy phần.
Dì Lý không chịu được nữa nói cho Tống Đàm Trạm nghe toàn bộ điều mà Bạch Diệp Chi giấu diếm.
" Dì à đứa nhỏ là con của con sao?"
Dì Lý lau nước mắt khẽ gật đầu, Tống Đàm Trạm cảm thấy bản thân hắn thật khốn nạn.

Chính bản thân hắn đã đẩy Bạch Diệp Chi vào chỗ chết.
" Con thật khốn nạn...đúng ra người không nên sống phải là con."
Tống Đàm Trạm ra sức đánh vào lồng ngực mình nhưng hắn cảm thấy tim hắn rất đau, dường như nó sắp ngừng đập.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi