BÁ ĐẠO TỔNG TÀI YÊU TA!


Ngôn Vinh không rời đi, ngồi bên cạnh cô thì thầm:
"Ngốc quá.

Xém chút thì bị câu đi mất.

Mối đe dọa kia cũng tạm hoãn được một chút nhưng mà ngốc như này phải nhanh chóng xác định mối quan hệ thôi.

Mèo ngốc này rất dễ bị bắt mất."
Cậu vuốt nhẹ gò má mềm mại kia.

Người này phải là của cậu.
Ngôn Vinh vừa suy tính nhiều thứ trong đầu vừa làm vài tập về nhà.
Thành Hạo cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi trở về phòng.
Viên Viên nằm xuống ôm người chị gái nhỏ của mình.

Chị ấy đã không còn ồn ào, hoạt bát như trước mà giờ đây lại nằm một chỗ không tỉnh táo được.
Tiểu Điềm như cảm giác được sự an toàn phía cô mà ôm cô thật chặt, không thả lỏng dù một giây một phút.
Tiểu Điềm và Viên Viên ngủ tới tận trưa.


Thành Hạo thấy vậy cũng không có ý làm phiền bọn họ.

Chuyện chiếc vòng tay cũng xem như đã điều tra được.

Đợi cô ấy tỉnh dậy liền nói cho cô ấy biết.
Còn về Tiểu Điềm, cậu đang hoàn tất thủ tục đơn phương li hôn của cô và Ngọc Hành dưới sự trợ giúp của Thế An và Trình Côn cùng luật sư Trịnh.
Bốn người bọn họ đang thảo luận ở dưới lầu, Viên Viên cùng Tiểu Điềm đi xuống.
"Thành Hạo, mọi việc đến đâu rồi? Tiểu Điềm chị ấy muốn biết tiến triển đến đâu rồi.

Chị ấy có chút lo lắng về việc đơn phương li hôn này."
Viên Viên đỡ Tiểu Điềm ngồi xuống ghế sofa.

Thành Hạo nhìn luật sư Trịnh cũng đang ngồi trên ghế cũng với hai người kia nhanh trí trả lời:
"Không có gì đáng lo, nếu theo tiến triển cũng được xem là thuận lợi.

Chỉ cần Cô Điềm đây hôm đó làm trứng trước tòa về việc mình bị bạo lực và xâm hại hay ép buộc như nào là được.

Nếu cô không muốn nói thì chỉ cần để chúng tôi là được.

Sẽ đưa bằng chứng cô bị bạo lực gia đình để kết tội.

Cô cứ yên tâm."
Viên Viên đứng bên cạnh Tiểu Điềm, xoa vai cô an ủi:
"Em tin là chị làm được mà."
Tiểu Điềm nhìn cô rồi nhìn mọi người.

Có gì mà không làm được chứ.

Có những người như này bên cạnh cô đã không còn sợ gì nữa rồi.

Nếu cô sợ thì mọi công sức của họ đều không được đền đáp sứng đáng.


Cô phải lột mặt nạ của tên đó xuống.
Tiểu Điềm nhìn bọn họ, hạ quyết tâm:
"Tôi không đáng ngại, mọi người muốn tôi hợp tác gì tôi cũng làm được.

Vì con tôi dù có phải chếp tôi cũng cam lòng.

Trước đó có một mình tôi, tôi không đáng ngại nhưng giờ có đứa nhỏ, tôi phải thoát khỏi cái nơi địa ngục ấy."
Luật sư Trịnh đẩy cặp kính nói tiếp:
"Vậy cô điền vào tờ khai này đi.

Và chuẩn bị một tâm lý sắp tới phải hầu tòa."
Tiểu Điềm nhận lấy giấy tờ trước mặt, ngồi viết tường trình lên đó.
Viên Viên nhìn Thành Hạo.

Cậu cũng nhìn lại cô, biết cô định hỏi gì, cậu nhìn Trình Côn ra hiệu cậu ấy báo cáo tình hình:
"Tôi đã tra ra lai lịch chiếc vòng.

Đó là một cặp vòng phỉ thúy Có tên là Nhược Thủy được Lục gia mua về trong buổi đấu giá từ thiện và lấy làm tín vật cho con gái của Lục Phu nhân và con trai sau này của bà.

Cũng có thể nói Khương tiểu thư đây có khả năng là con gái của Lục phu nhân và Lục lão gia."
Viên Viên có chút bất ngờ.

Vậy là Lục phu nhân có thể chính là mẹ cô.


Vậy cũng hiểu được tại sao hai người lại dễ thân nhau đến vậy.

Tình cảm máu mủ là một thứ thiêng liêng không thể bị chia cắt được.
"Vậy bây giờ cần làm gì để xác nhận mối quan hệ của em với bà ấy có đúng hay không? DNA rất khó để lấy được."
Thế An lúc này nhanh nhảu đáp ngay:
"Chúng tôi có kế hoạch rồi.

Lục phu nhân mỗi tháng đều tái khám một lần, đến lúc đó chỉ cần một sợi tóc của Tiểu Viên là được."
Viên Viên nghe vậy cũng biết được họ định làm gì.

Tính toán rất kĩ lưỡng.

Không hổ là Tứ Nhãn do công ty cô đặt.

Bọn họ ăn ý đến đang sợ.

Anh en ruột còn không bằng được bốn người bọn họ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi