BA NĂM ẤY

Giang Vãn đầy mặt phỉ nhổ nhìn Khâu Minh, người này đang vò đầu bứt tai, bận rộn nhưng vui vẻ.

“Cậu viết văn tệ như vậy, đao to búa lớn viết bản kiểm điểm thì thôi, còn dám giúp người ta viết thư tình?”

Khâu Minh không ngẩng đầu, đang chìm đắm trong cảm xúc của lời văn: “Cậu thì biết cái gì, thư tình không giống như văn, viết văn phải có luận điểm, thư tình thì tự do phát huy, đương nhiên tớ có thể viết tới xuất sắc.”

Tuy không muốn lo chuyện bao đồng nhưng Giang Vãn vẫn không chịu nổi hiếu kì, thò lại gần liếc mắt xem.

“Khóe miệng em hơi cong lên, gợi cảm đến không liều thuốc nào chữa nổi… Ai, viết không tồi.” Giang Vãn thấy khá ngạc nhiên.

Kỷ Tiểu Hiên quay đầu lại, yếu ớt nói: “Đấy là lời bài hát Mê Điệt Hương của Jay Chou.”

“Này!” Giang Vãn nhíu mày, “Cậu viết giúp ai đấy, ít nhiều cũng phải chịu trách nhiệm một chút.”

Khâu Minh nhún vai: “Còn có thể là ai nữa, lớp trưởng lớp chúng ta muốn đưa cho em gái lớp dưới.”

Giờ đã học kì hai của lớp 11, bởi chế độ thi đại học kì lạ bấy giờ là 3+2, ba môn toán văn anh + tự chọn hai môn hóa lý sinh chính trị địa lý lịch sử, thế nên đến tận giờ cũng chưa phân ban, mà chọn các lớp để vào học.

Tam kiệt Khâu Minh, Đổng Hiệp và Phạm Kiến chọn lựa chọn được các nam sinh rất ưu tiên: toán lý hóa văn anh.

Kỷ Tiểu Hiên sau này muốn làm sinh viên ngành y đứng đầu nên chọn hóa sinh.

Mà người ngoài dự kiến lại là Giang Vãn, cậu rất cá tính chọn lý và sử.

“Vật lý thiên về lý tính, lịch sử thiên về cảm tính.” Cậu giải thích như vậy.

Cách lớp 12 chỉ còn lại nửa học kì, dần bước vào chiến trường, cảm xúc xao động bất an của các bạn học đều ngo ngoe rục rịch, luôn có thể rình trong bóng tối chuẩn bị gây ra sóng gió.

Vào giờ nghỉ trưa nào đó khi mặt trời chói chang, Phạm Kiến bị mọi người đuổi ra ngoài đi mua trà sữa, lại tình cờ gặp được em gái lớp dưới trong tiệm, từ đó bóng dáng uyển chuyển xinh đẹp của cô em đã không thể nhòa đi trong lòng cậu ta.

Vì thế, lớp trưởng lợi dụng ảnh hưởng không gì sánh kịp của mình, thành công trong việc mở ra Đường sắt Thanh Hải – Tây Tạng, đồng thời ngày thứ sáu đó còn mở cuộc họp triệu tập toàn thể Ủy ban Trung ương lần thứ mười sáu, khiến cho tuổi trẻ của cậu ta từ đó gặp đầy rắc rối với những tin đồn thổi trong lớp, thậm chí tin còn bay đến cả tai Mạnh Diêm vương.

(Editor: câu này hơi bị phức tạp nên t edit bừa)

“Chưa từng bị thử thách, làm sao có thể trưởng thành?” Diêm vương chỉ nhàn nhạt ném ra một câu, cũng chưa can thiệp nhiều hơn.

Phạm Kiến được thầy giáo thấu hiểu cho thì rất đắc chí, bạn học cả lớp còn vì tình yêu hạnh phúc của lớp trưởng mà hợp mưu hợp sức lại, chỉ có người đầu óc tỉnh táo nhất trong lớp năm là duy trì sự trầm mặc.

Trong lòng Giang Vãn lặng lẽ nghĩ: “Sự kiện nhìn đã biết sẽ thất bại, từ trước tới giờ luôn không thể gây ra hứng thú quá lớn cho người thống trị.”

Quan hệ của lớp trưởng rất tốt, thậm chí nhiều nữ sinh cũng tham gia giúp đỡ, bày mưu tính kế đoán suy nghĩ của đối phương.

“Tôi thấy, không phải là sau kì thi giữa kì sẽ học nông nghiệp sao? Đây chính là thời cơ tốt.” Chân Thiến đưa ra ý kiến quý giá.

Phạm Kiến hơi do dự: “Nhưng mà… lớp mười không học nông nghiệp.”

“Xem cậu kìa… học nông nghiệp về sẽ có hội diễn văn nghệ, hơn nữa tôi đã hỏi thăm rồi, học nông nghiệp có nhiệm vụ hái trà, làm gốm, nếu cậu mang ít lá trà hay hàng thủ công về tặng cho người ta, người ta sẽ rất vui.” Lưu Thư Thư bổ sung.

Phạm Kiến bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy, kể cả tôi có hái hoa cải dầu cho em ấy thì cũng là một phần tấm lòng.”

Khâu Minh đã viết được hơn nửa bức thư tình, đang lúc thâm tình cũng diễn cảm đọc lên: “Tình yêu là đường, ngọt đến ưu thương, mà tình yêu của chúng ta lúc gặp nhau tựa như ly trà sữa kia, trà là ngây ngô mà sữa lại thuần hậu, vị thơm ngon giữ mãi trong miệng.”

“Phụt, mày đang làm quảng cáo hay gì?” Đổng Hiệp nhịn không được phải dis.

Kỷ Tiểu Hiên vẫn luôn im lặng quan sát tình hình, lại xoay người nói khẽ với Giang Vãn: “Cậu có cảm thấy thực ra Lưu Thư Thư đối xử với Phạm Kiến khá tốt không?”

Giang Vãn ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Quá loạn, lười quan tâm.”

Khâu Minh lại thò qua: “Đây chính là thanh xuân!”

“Còn cứ tiếp tục thanh xuân như vậy, cậu sẽ không chế tạo được máy bay đâu.” Giang Vãn ném sách giáo khoa ngữ văn lên mặt anh, “Hữu chí hĩ, bất tùy dĩ chỉ dã, nhiên lực bất túc giả, diệc bất năng chí dã. Câu tiếp theo là gì?”

Khâu Minh hét thảm: “Có cần phải như vậy không! Ừm… Hữu chí dữ lực, nhi hựu bất tùy dĩ đãi...... Bất tùy dĩ đãi.”

Giang Vãn hơi thở dài: “Bất năng tử bối đích, cách học thuộc là cần phải hiểu. Có ý chí cũng có sức lực, sẽ không bám theo người làm ảnh hưởng đến người ta, xét trên góc độ logic, câu tiếp theo hẳn nên là gì?”

Kỷ Tiểu Hiên nhìn về phía hai người đang hướng dẫn nhau nhớ lại từng câu thơ một, thấy hâm mộ, vò đầu bứt tai xong, cậu ta cũng lẳng lặng mở sách giáo khoa ra.

Cuộc thi giữa kì vẫn không bị trì hoãn như mọi khi, lớp năm cùng lớp hai vẫn là hạc trong bầy gà, Giang Vãn bởi bị ốm nên thi không tốt lắm, tuy ít hơn Vương Hoài Tấn gần đây đang dẫn đầu mười điểm, nhưng vẫn chễm chệ trong top 10.

Học nông nghiệp là hoạt động thực tế hàng đầu của lớp 11, mục đích là giúp các học sinh thành phố cường thân kiện thể, gần hơn với ruộng đất nông thôn, tầm quan trọng chỉ sợ cũng không thua kém gì kì học quân sự.

So với cảm giác nặng nề trong quá trình học quân sự, một đường tới Tân sơn này của họ có thể nói là vui vẻ, tới cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của tên lớp trưởng cực không đáng tin, cả lớp bắt đầu đồng thanh hát lên.

“Anh muốn em cùng anh, xem rùa biển bơi trong sóng, cùng nhau dạo trên bờ cát, ngắm bọt biển tung tăng ~~~”

Giang Vãn bực bội tháo tai nghe xuống: “Cứu mạng.”

Khâu Minh cười rộ lên chụp lấy vai cậu: “Sao vậy, không phải là rất êm tai hay sao.”

Giang Vãn vùi đầu vào lưng ghế: “Nhất định đừng có nói với tôi, mấy ngày học nông nghiệp đều phải ở cùng đám như mấy tên điên các cậu.”

“Người không điên sống uổng thiếu niên!” Khâu Minh giơ tay vẽ tới vẽ lui trên không khí, “Có điều tớ thật sự cảm thấy rất kì quái, vì sao mọi người đều vội vàng tìm đối tượng như vậy.”

Giang Vãn cười thành tiếng: “Từ ngữ cậu dùng đúng là thô quá đi, người ta gọi là yêu đương, ai gọi là tìm đối tượng.”

“Nhưng tớ cảm thấy chuyện này rõ là nghiêm túc mà, dùng tìm đối tượng thích hợp hơn. Luôn cảm thấy nếu thích ai thì sẽ muốn ở cả đời bên người ấy, kết hôn gì đó, yêu đương rồi chia tay, cảm thấy không nghiêm túc lắm.”

Giang Vãn trầm mặc: “Kết hôn còn có thể ly hôn cơ mà, trên đời này nào có cái chuyện tốt như vậy.”

“Thật xin lỗi.” Lúc này Khâu Minh mới ý thức mình đã chọc vào điểm nhạy cảm.

Giang Vãn lại thản nhiên vô cùng: “Giữa anh em, không có gì không thể nói. Có điều, lúc mấu chốt như bây giờ, mọi người vẫn nên đọc sách chăm chỉ đi, cái từ thanh xuân này tuy rằng hay, nhưng không phải ai cũng có thể hưởng thụ được nó.”

Khâu Minh bĩu môi: “Học tập chăm chỉ, ngày ngày hướng về phía trước, vui vẻ hận thù, quảng kết duyên lành cũng là thanh xuân, chúng ta cũng không tầm thường.”

Giang Vãn mở cửa sổ ra, để hơi lạnh thổi vào: “Tân sơn đúng là rất đẹp, tuy rằng gọi nó là núi cũng đã là có chút coi trọng nó rồi.”

Mưa vừa qua, cả ngọn núi xanh tươi, đang độ mùa thu, từng mảng màu xanh lá lại có vài điểm đỏ, vàng điểm xuyết, hơn mười chiếc xe buýt đi qua, làm kinh động tới vô số đàn chim đang bay qua hót lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi