[BÁC CHIẾN] BẢN REQUIEM HOA HỒNG



Tiểu yêu quái ốm rồi.

Buổi đêm sau khi từ sân vận động Cairo trở về, cậu bắt đầu nôn mửa tiêu chảy, Tiêu Chiến cũng bị tiêu chảy.

Liên tục mấy ngày Lola mang thuốc chữa tiêu chảy cho bọn họ, còn phải đưa cơm, Tiêu Chiến không biết phải làm sao, bởi vì không muốn để đồng nghiệp biết việc anh và Vương Nhất Bác ở chung phòng, chỉ có thể bảo Vương Nhất Bác ban ngày thì quay về phòng cậu.

Tiểu yêu quái trong lòng không muốn, ngoài miệng lại không dám nói.

Chờ Lola đi rồi, Vương Nhất Bác lại oặt ẹo chạy đến phòng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến giúp cậu tìm được thang chống hoả hoạn của khách sạn, bảo với cậu phải đi bằng cái này, đi thang máy rất dễ gặp phải đồng nghiệp.

Tiêu Chiến tiêu chảy một ngày là khoẻ, nhờ phúc của món thịt nướng ven đường.

Vương Nhất Bác ăn nhiều, buổi chiều ngày hôm sau nôn xong thì bắt đầu phát sốt, da cũng biến thành màu hồng, có chút giống hoa hồng Diana bán ở chợ phiên Paris.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác thượng thổ hạ tả thật đáng thương, nhưng lại cảm thấy gương mặt phát sốt ửng hồng mềm mềm của tiểu yêu quái đáng yêu vô cùng.

Ngày nào tiểu yêu quái cũng đứng ở lối ra vào trong phòng Tiêu Chiến, ôm bụng hỏi:
"Tôi nhất định phải về phòng sao? Đại nhân, tôi không cần uống thuốc đâu."
"Mau về đi, Lola rất nhanh sẽ mang thuốc tới thôi, cậu bây giờ vừa nôn vừa tiêu chảy lại phát sốt nữa, nhất định phải uống thuốc.

Lần sau không được ăn thịt nướng ở mấy quán kia nữa đâu đấy."
"Đại nhân, tôi có thể uống thuốc ở phòng anh được không?"
Không cần Tiêu Chiến trả lời, anh chỉ cần khoanh hai tay, nghiêng đầu, Vương Nhất Bác sẽ lập tức mở cửa đi ra.

Đại nhân từng nói rất nhiều lần, cậu phải về phòng, chờ Lola đưa thuốc đưa cơm xong không còn ai mới được quay lại đây, không thể để người khác biết cậu đang ở phòng của tôi.

Nếu như có người thứ ba biết được, tối nay về phòng mình mà ngủ.

Tiểu yêu quái mở cửa chạy đi, thân thể lảo đảo lắc lư, tiêu chảy đến mức đi đường cũng nghiêng ngả, quả thật vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Mấy đêm gần đây, Vương Nhất Bác vẫn co người ngủ trong tủ quần áo, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng đều tuôn ra.


Ngày nào sau nửa đêm cũng phải đi nhà vệ sinh mấy đợt, Tiêu Chiến tỉnh dậy chăm sóc một lần, tiểu yêu quái đau bụng đến mức người phát run, run lẩy bẩy, nằm ở trên người đại nhân, rồi ngủ ở trên giường Tiêu Chiến.

Ban đêm mơ mơ màng màng, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác nằm ở bên giường, rõ ràng là đang phát run mà vẫn không quên cầm lấy tấm thảm trong ngăn tủ của cậu.

Trong phòng đã tắt đèn, Tiêu Chiến sẽ chờ sau khi cậu ngủ, sờ sau lưng Vương Nhất Bác, áo đã ướt cả rồi, Tiêu Chiến muốn hỏi một câu, "Yêu quái đã đỡ hơn chút nào chưa?", nhưng Vương Nhất Bác vừa nằm xuống đã ngủ mất.

Mỗi ngày sau nửa đêm đều sẽ ngủ như vậy, Tiêu Chiến biết bản thân không hề phản cảm, chỉ là không phản cảm, bởi vì Vương Nhất Bác thường xuyên chọc cho anh cười.

Nhà điều chế vẫn không muốn để đồng nghiệp biết, sẽ có phiền phức.

Cũng không cần phải giải thích với Vương Nhất Bác tại sao, chỉ dặn dò cậu không thể nói cho người khác biết là được.

Scandal Paris đã đủ tuyệt vời rồi, không cần phải thêm một tiểu yêu quái nữa.

Đồng nghiệp sẽ bởi vì hiện tại anh có tin đồn yêu đương với đàn ông mà nghị luận chuyện anh và Vương Nhất Bác ngủ chung một phòng, những điều này Vương Nhất Bác không hiểu, nhưng Tiêu Chiến không thể không biết.

Mà thời gian tiểu yêu quái trở về căn phòng dưới tầng càng ngày càng dài, cậu phát sốt còn chưa khoẻ, Tiêu Chiến chưa từng nói mình muốn ở cùng cậu, nhưng mấy ngày này cũng không ra khỏi khách sạn.

Cuối tháng 7, ban ngày nóng nực còn chưa đủ, thành phố Cairo xảy ra bão cát.

Có thể thấy được gió lốc do cát vàng tạo thành ở khắp nơi trên đường phố, khu vườn của khách sạn cũng coi như là sạch sẽ mát mẻ, chỉ là cây xoài kia, bởi vì lá cây to mà bị cát bụi thổi qua kêu xào xạc cả đêm lẫn ngày.

Tiêu Chiến lại nhìn đồng hồ một lần nữa, hôm nay Vương Nhất Bác đã xuống tầng hơn 2 tiếng đồng hồ, còn lâu hơn cả hôm qua.

Tiêu Chiến cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Lola, hỏi xem tài liệu cô đi in đã chuẩn bị xong chưa?
Mở điện thoại lên mới nhớ tới đã mấy ngày rồi không trả lời tin nhắn của Suzuki Shun.

Nghệ sĩ violin gửi đến vài tin, không có nội dung gì đặc biệt, một vài hình ảnh dàn nhạc đang luyện tập, hắn đang chuẩn bị cho buổi diễn tấu vào đầu tháng tới.

Tiêu Chiến cảm thấy nên trả lời lại, chỉ là không nghĩ ra phải nói cái gì.

Trở về Paris rồi nói sau vậy, vẫn cứ phải trở về thôi, Cairo đã chẳng còn dư lại mấy ngày nữa.

Anh thoát khỏi khung trò chuyện, nhìn thấy tin trả lời của Lola:
"Ông chủ, đã in xong cả rồi, lát nữa em mang đến phòng cho anh, tiểu yêu quái uống thuốc xong đang ngủ, em đợi cậu ấy giảm sốt rồi đi."
Tiêu Chiến nhìn chăm chú tin nhắn một lúc, một lúc rất lâu, trả lời lại "Được".

Nếu như rời khỏi Cairo, anh nghĩ có lẽ Lola sẽ khóc, có lẽ sẽ ôm lấy tiểu yêu quái mà khóc, vậy anh thì sao đây, anh có thể không?
Tiêu Chiến mở cửa sân thượng ra, va vào mặt là một trận mùi tanh của đất, của cát vàng, bên trong còn mang theo mùi trái cây của quả xoài xanh.

Khứu giác của anh rất tốt, trước khi quen biết Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tự nhận thấy mức độ nhạy cảm với mùi hương của mình vô cùng ưu việt, cho nên lựa chọn làm nhà điều chế nước hoa, còn rất có danh tiếng.

Sau khi gặp tiểu yêu quái, anh biết khứu giác của mình còn chưa đủ thiên bẩm, Vương Nhất Bác luôn nói ra được những mùi mà Tiêu Chiến không ngửi thấy.

Đây vẫn là lần đầu tiên, Tiêu Chiến ngửi được rõ ràng mùi xoài xanh mà Vương Nhất Bác nhắc đến.

Vào một buổi chiều cát bụi đầy trời, tiểu yêu quái vẫn chưa trở lại, Tiêu Chiến ngửi thấy rồi.

Thẳng đến ba giờ chiều, Tiêu Chiến vẫn đang ở trong phòng xem tài liệu mà Lola mang đến, tất cả đều là truyền thuyết và câu chuyện liên quan tới hoa sen của người Ai Cập.

Hoa sen sống gần nước, nổi trên mặt nước, không có rễ cây bám đất, có chút phiêu bạt.

Người Ai Cập cho rằng hoa sen phiêu bạt là vĩnh hằng và luân hồi, bởi vì mỗi sáng sớm Thần Mặt Trời sẽ tái sinh từ bên trong hoa sen đỏ.

Tiêu Chiến rất khó tán đồng câu chuyện truyền thuyết, anh nghĩ, có lẽ là bởi hoa sen không có rễ bám đất, người Ai Cập cổ không nghĩ ra được hoa sen từ đâu tới đây, cho nên lựa chọn làm "thánh vật".

Như vậy rất tốt, hoa sen không có khởi nguyên rõ ràng, thích hợp làm "thánh vật" của người Ai Cập, cũng thích hợp làm "linh cảm" cho Tiêu Chiến, không bị ràng buộc, tuỳ ý để nhà điều chế miêu tả lại.

Tiêu Chiến viết vào quyển bút ký "hoa sen", "chanh chua", "bồ kết", dừng một chút, lại viết thêm "xoài xanh".

Rồi dùng một vòng tròn thật to khoanh "xoài xanh" lại, ghi thêm một dấu hỏi chấm.


Rốt cuộc cũng có người gõ cửa, lại nhìn giờ, lần này tiểu yêu quái đi hơn bốn tiếng.

Tiêu Chiến mở cửa để Vương Nhất Bác đi vào, không nhìn cậu, cũng không nói chuyện với cậu mà ngồi về bàn đọc sách, tiếp tục xem tài liệu.

Anh đang thử vẽ đoá sen trong trí tưởng tượng, ở Paris có người nói nhà điều chế nước hoa là một hoạ sĩ, dùng hương liệu để diễn tả các hình ảnh.

Đúng, mà cũng không đúng.

Trực quan mà nói là như thế, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy nhà điều chế nước hoa giống như nhà văn hơn, thứ anh muốn diễn tả không phải hình ảnh, mà là câu chuyện.

Tô tô vẽ vẽ thật lâu, Vương Nhất Bác ngồi xuống giường, chăm chú nhìn tấm lưng của Tiêu Chiến, đại nhân cầm bút trong tay, nhoài người trên bàn làm việc.

Tiểu yêu quái đã hết sốt rốt cuộc không nhịn được nữa, cậu đi tới, đỡ lấy cổ Tiêu Chiến, lòng bàn tay đã từng phát sốt nóng hơn nhiệt độ cơ thể Tiêu Chiến một chút, bàn tay Vương Nhất Bác bao quanh cổ anh, nhẹ nhàng đẩy về sau:
"Đại nhân, cúi thấp quá rồi, vẽ lâu sẽ mỏi cổ."
Tiêu Chiến muốn đẩy bàn tay trên cổ ra, thử hai lần, Vương Nhất Bác không buông lỏng.

Đôi bàn tay này rất lớn, vòng quanh cổ anh, Tiêu Chiến đột nhiên ý thức được, giờ phút này, mạng của anh đang nằm trong tay Vương Nhất Bác.

Sao lại có thể như vậy, từ khi nào mà ranh giới và phòng bị đẩy lùi đến mức độ này rồi?
Tiêu Chiến không nhúc nhích nữa.

An tĩnh chờ Vương Nhất Bác buông anh ra, sau đó xoay người, đứng dậy, đưa tay lên sờ trán Vương Nhất Bác, thuốc hạ sốt Lola đưa thật không tệ.

Ở đây sốt đến tận trưa, về kia ngủ một giấc đã giảm sốt rồi.

Tiêu Chiến còn sờ lưng Vương Nhất Bác, hạ sốt ra mồ hôi, quần áo lại ẩm.

"Yêu quái, đi thay quần áo đi, cậu đổ mồ hôi rồi."
Vương Nhất Bác bắt được bàn tay đang vuốt ve sau lưng cậu của Tiêu Chiến, cơ thể kề sát lại, cằm đặt trên bả vai Tiêu Chiến, nằm đó, cậu nói:
"Đại nhân, vừa rồi tôi nằm mơ thấy anh."
"Lúc ngủ trưa ban nãy à? Cậu mơ gì đến tôi?"
Tiêu Chiến không đẩy Vương Nhất Bác ra, để mặc cậu ôm mình, vừa hạ sốt cơ thể vẫn còn yếu, mấy ngày nay vừa nôn vừa tiêu chảy, ban đêm lúc ngủ tiểu yêu quái theo thói quen tự ôm lấy mình.

Mặc dù bên cạnh có người, nhưng cậu sẽ không chủ động ôm lấy người khác.

Tối hôm qua, Vương Nhất Bác cũng là đưa lưng về phía Tiêu Chiến, cậu ôm thảm, ôm rất chặt.

Người đau bụng sẽ càng thêm co quắp, cậu còn nói mớ, Tiêu Chiến nghe được mấy câu nói mớ kia của cậu, nghe xong càng không ngủ được, anh chỉ có thể tự nói với mình coi như không nghe thấy gì, nhưng vẫn là không thể ngủ.

"Phải.

Không phải."
"Yêu quái, sốt phát ngốc đấy à? Cậu nói cho hẳn hoi."
"Đại nhân, không phải ngủ trưa mới mơ thấy anh, tối hôm qua cũng mơ thấy anh, luôn nằm mơ thấy anh."
"Vương Nhất Bác...!rốt cuộc cậu có hiểu mình đang nói gì không thế?"
Cơ thể Tiêu Chiến lùi về sau một chút, bắp đùi dựa vào bàn, thân thể ngửa ra sau, anh nâng mặt Vương Nhất Bác lên, vẫn là đoá hồng màu hồng nhạt.

Tiêu Chiến nhớ đến một chai nước hoa nổi danh, tên Love Potion – Tình yêu và ma dược.

Anh đã từng nói, ở chai nước hoa có hương giữa là hoa hồng này, điều tuyệt vời nhất chính là cái tên, đặt một cái tên đã đủ để người ta ghi nhớ, nhớ rất kỹ.

"Vương Nhất Bác, cậu đang nói những lời không nên nói đấy, cậu có hiểu mình đang làm gì không?"
"Đại nhân, tôi cứ luôn nằm mơ thấy anh."
Tiêu Chiến không biết còn hỏi thêm gì được nữa, chữ nào cũng là dư thừa.

Lại một trận cát vàng va phải tán lá của cây xoài, tiếng xào xạc lại vang lên.

Gió cát Cairo xoay vần cây xoài xanh hết lần này đến lần khác, cũng sắp lột xuống từng tầng từng lớp lòng phòng bị của anh, lòng phòng bị của Paris.

Tiêu Chiến nâng mặt tiểu yêu quái lên, áp môi mình lên đó, áp lên môi Vương Nhất Bác, bình tĩnh, chậm chạp mà áp lên.

Bên môi xuất hiện một tầng hơi nước mong mỏng, mang theo nhiệt độ, làm ướt hô hấp của hai người.


Bên ngoài phòng gió cát lớn hơn, gió cát không mời mà tới, liên tục va vào cửa sổ trên ban công.

Uỳnh, uỳnh, uỳnh, như tiếng trái tim ai đó đang đập.

Ngoài cửa sổ càng ồn ào, bên trong phòng càng yên tĩnh, yên lặng đến mức chỉ còn tiếng hít thở đè lên nhau.

Vương Nhất Bác không biết nên làm gì, thân thể cứng đờ, cậu mở to mắt, nhìn thấy Tiêu Chiến, đại nhân đang nhắm mắt lại, lông mi sắp chọc vào mắt cậu rồi.

Môi của anh thật mềm, có hơi lành lạnh, đang từ từ nóng lên.

Cái này cũng chẳng được coi là hôn môi, bọn họ đều khép chặt môi mình, miệng áp lên miệng, một lúc lâu rồi, vẫn không tách ra.

Có chút ngộp thở, có chút thiếu dưỡng khí, trên mặt càng thêm nóng.

Hai người đang dính chặt môi với nhau chỉ có thể dùng mũi lấy hơi, không thở được, hô hấp rất nhanh, hơi thở ấm áp va vào nhau, tiểu yêu quái cũng từ từ nhắm mắt lại.

Chưa ai từng hôn cậu, cậu cũng chưa hôn ai hết.

Không ai nói với tiểu yêu quái rằng, hôn môi thì nên nhắm mắt lại, giống như ngậm một viên socola vậy, mỗi người đều sẽ cầm lòng không đặng mà khép lại đôi mắt mình.

Nhắm mắt lại, đóng kín mọi giác quan, chỉ từ trên đôi môi đang kề sát mà biết rằng bản thân đang sống.

Trận gió mạnh mẽ nhất ập tới, cuốn theo cát, giống như tiền đạo trên sân bóng đá, dẫn theo trái bóng, chọc thủng cấm khu.

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng bị tiếng gió đưa trở về buổi chiều đầy cát vàng, một nụ hôn thật dài, nhà điều chế cũng chẳng hiểu vì sao.

Anh không nhớ nổi hôm nay mình dùng nước hoa gì, mà lại khiến cơn sốt trở thành bệnh truyền nhiễm.

Tóm lại không phải là những gì anh đang nghĩ mãi trong đầu, tình yêu và ma dược.

"Yêu quái, buông tôi ra, mở mắt đi."
"Đại nhân, tôi ngửi được mùi trên người anh, quả xoài xanh tháng bảy, quả xoài rất tươi mới, lá cây lành lạnh mát rượi, đây là quả xoài ăn ngon nhất."
Vương Nhất Bác nói xong một câu rất dài này mới mở mắt ra, hai tay Tiêu Chiến khoác lên bả vai cậu, tiểu yêu quái dang hai tay, ôm lấy vòng eo Tiêu Chiến, lỗ mũi sáp gần lại, ngửi mùi quần áo Tiêu Chiến.

"Ngứa quá, Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác, đừng làm loạn, buông tôi ra."
Tiểu yêu quái không nghe lời, bàn tay vẫn ở sau lưng bấu lấy eo Tiêu Chiến, cậu dùng mũi cạ lên cổ áo Tiêu Chiến, lại tiến vào trong, hít thêm một hơi mùi quả xoài xanh.

"Yêu quái, cậu không nghe lời nữa rồi có phải hay không?"
"Yêu quái! Yêu quái..."
Vương Nhất Bác chỉ ôm, dụi vào gáy đại nhân, Tiêu Chiến nói không ngừng, anh vừa mới biết được, nói những câu như vậy có thể khiến bản thân không căng thẳng nữa.

Đây là tiểu yêu quái đại nhân nói gì nghe nấy, cũng là tiểu yêu quái không nghe lời cũng không chịu buông tay.

Vương Nhất Bác thật sự là dụi đến mức Tiêu Chiến thấy ngứa, anh chỉ có thể rụt cổ lại tránh đi, càng né người càng thấp, thân thể lui về sau, nhưng lại bị Vương Nhất Bác đè xuống xương bướm ở sau lưng, cậu đẩy Tiêu Chiến, để anh dựa sát vào ngực mình.

Cuối cùng biến thành trán Tiêu Chiến tựa lên vai Vương Nhất Bác, mông ngồi trên bàn đọc sách, anh nói với tiểu yêu quái:
"Yêu quái, tôi muốn ăn quả xoài xanh."
"Đại nhân, tôi hái cho."
"...Ồ, tôi còn tưởng yêu quái này không biết nói chuyện cơ."
TBC.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi