BÁC CHIẾN GIANG SƠN VI SÍNH



"Thần thiếp hiểu rõ."
Đôi mắt Tiêu Chiến tối sầm lại.

Nhiều năm mài giũa như vậy, y đã sớm có thể tự nhiên mà thu liễm lại cảm xúc cùng với biểu cảm bên ngoài, còn có cả một chút nhói đau trong đáy lòng.

Y và Vương Nhất Bác vốn đã khác nhau một trời một vực, lúc trước là do y vọng tưởng thôi.
"Để thần thiếp hầu hạ bệ hạ nghỉ ngơi đi." Tiêu Chiến rũ đầu, nói chuyện cung cung kính kính, giống hệt như những hậu phi khác của Vương Nhất Bác, lời nói việc làm không chút sai lầm.

Y biết Vương Nhất Bác không thích như vậy, nhưng hiện tại y thật sự không còn sức lực để tính kế mọi bề nữa.

Tiêu Chiến cảm thấy chính mình mệt mỏi quá, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng đi ngủ một giấc.
Vương Nhất Bác nghe ra được rằng Tiêu Chiến giận rồi, lúc trước y nào có thuận theo như vậy, sẽ càng không dùng ngữ khí như thế để nói chuyện với hắn, không biết có phải vừa bị mình doạ hay không nữa.

Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ y cụp mi rũ mắt, trong lòng cũng không quá thoải mái, hắn vẫn thích dáng vẻ tiểu hồ ly giương nanh múa vuốt hơn, chỉ là cái uy của đế vương không cho phép hắn nhận sai với một phi tử, huống chi Tiêu Chiến còn là con tin Tề quốc đưa đến, là chiến lợi phẩm của hắn mà thôi.
"Thay y phục cho cô."
Vương Nhất Bác cố ý lạnh mặt, nâng tay lên để Tiêu Chiến thay y phục cho hắn, thật ra chẳng qua là muốn Tiêu Chiến chịu thua, hắn cũng tiện cho đối phương một bậc thang để xuống.


Tiêu Chiến nhìn thấu biến đổi tâm lí của Vương Nhất Bác, y làm sao lại không biết Vương Nhất Bác đang đợi y nhận sai trước.

Nhưng người giấu y việc sứ thần Tề Quốc đến là Vương Nhất Bác, y chẳng qua chỉ muốn gặp người thân của mình một lần quang minh chính đại mà thôi.

Tiêu Chiến hiếm khi lại không màng đến đại cùng, tỏ ra khó chịu với Vương Nhất Bác, thậm chí y còn nghĩ, nếu không phải bị một tầng thân phận này trói buộc, y có lẽ sẽ thật sự lựa chọn một Tạ Doãn vừa săn sóc vừa chu đáo.

Y có yêu người này hay không không quan trọng, quan trọng là người này bảo vệ y, đặt y trong lòng.

Mũi Tiêu Chiến chua xót, làm gì có người nào trời sinh đã biết xử sự mọi chuyện khéo léo, chẳng qua đều bị cuộc sống ép bức thôi, nếu có thể, y cũng muốn giống như công tử phú quý bình thường, được sủng ái, vô ưu vô lo mà lớn lên thôi.

Vì cái gì chứ, vì cái gì mà y lại phải ép dạ cần toàn với Vương Nhất Bác, còn phải chịu tủi thân vì hắn.

Tiêu Chiến cởi ngoại y của Vương Nhất Bác ra, mặc tẩm y vào cho hắn, ngón tay mảnh khảnh chu đáo cẩn thận buộc từng sợi dây lại.
"Bệ ha, thần thiếp hầu hạ ngài đi ngủ." Y dường như không quên lúc trên đường đã đồng ý cái gì với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác còn chưa nói lời nào, Tiêu Chiến đã quỳ gối trên giường, duỗi tay cầm lấy tinh khí còn chưa cương cứng của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngồi dựa ở đầu giường nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tiêu Chiến, sắc mặt âm trầm.


Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên bảo Tiêu Chiến thị thẩm y có bao nhiêu hoảng loạn, bao nhiêu không tình nguyện, hiện tại bày ra dáng vẻ nhẫn nhịu chịu đựng này cho ai xem?
Ngón tay Tiêu Chiến có hơi lạnh.

y nắm lấy đồ vật kia của Vương Nhất Bác, bắt đầu chậm rãi chuyện động từ gốc rễ lên, trên mặt không hề có một chút cảm xúc nào.

Vương Nhất Bác tuy rằng còn giận, nhưng phản ứng trên cơ thể không lừa được bất cứ kẻ nào, chỗ kia rất nhanh đã sung huyết dựng thẳng lên, theo động tác tay Tiêu Chiến chảy ra một chút thanh dịch.

Tiêu Chiến không nói lời nào chuyện tâm hầu hạ thứ kia, Vương Nhất Bác thoải mái kêu lên một tiếng, trong lòng lại càng thêm buồn bực.
Hắn một phen giữ lấy cổ tay Tiêu Chiến: "Ngươi không để tâm đến chính mình như thế ư? Có phải là ai ngồi ở vị trí của cô ngươi cũng sẽ hầu hạ như vậy không?"
Những lời này nói ra xong Vương Nhất Bác liền hối hận, đây không phải là điều hắn nên nói, cứ như thể hắn rất để tâm đến Tiêu Chiến vậy.
Tiêu Chiến buông mắt, trên mặt không một gợn sóng, nói: "Thần thiếp hầu hạ là Yến đế".

Ý tại ngôn ngoại, nếu người ngồi ở vị trí này là người khác, y cũng sẽ làm như vậy.

Thời điểm nói ra lời này, y thậm chí không hề suy xét xem Vương Nhất Bác có vì giận dữ mà quẳng y vào ngục hay không.

Y rõ ràng biết Vương Nhất Bác muốn nghe cái gì, lại không biết vì sao cứ phải cố chấp như thế, y không phải người hành động theo cảm tính.

Vương Nhất Bác thật sự hoàn toàn đen mặt, túm lấy tóc Tiêu Chiến nhấc y lên, cưỡng ép y nhìn vào mắt mình:
"Ngươi tiện đến vậy cơ à? Cái thân này để ai thao cũng được?"
Vương Nhất Bác lớn đến vậy, lần đầu tiên nói môt lời thô bỉ như thể, hắn thật sự bị chọc tức quá mức.

Nhưng lời này tự như một thanh đao đam vào trong lòng Tiêu Chiến, đánh tan lòng tự trọng đáng thương của y.

Đôi mắt Tiêu Chiến chua xót, nước mắt trong thoáng chốc tràn đầy, y ngẩng đầu lên, không cam lòng yếu thế mà trừng mặt với Vương Nhất Bác: "Bệ hạ cửu ngũ chí tôn, thần thiếp chẳng qua là một con tin, ngoại trừ cái thân này, thần thiếp có còn cái gì?"
"Ngươi không phải người như vậy", trong lòng Vương Nhất Bác nói, hắn không để bụng Tiêu Chiến giở trò thông minh, bởi vì thấy được rõ ràng, Tiêu Chiến người này, trong lòng thanh cao cực kỳ.

Chỉ là người này hiện tại cố ý muốn cứng đối cứng với hắn, Vương Nhất Bác giận dữ, bàn tay mạnh mẽ giữ chặt hàm dưới Tiêu Chiến, tiếng cười chua xót:"Vậy được, vậy hôm nay ngươi làm cho tốt nghĩa vụ của mình đi!" Nói xong liền dùng bàn tay vừa giữ càm Tiêu Chiến, cưỡng bách mở miệng y ra, hung hăng ấn đầu y vào tinh khí trướng đến phát đau của mình.
"Liếm cho tốt vào!"
Tiêu Chiến trước nay chưa từng nghĩ mình sẽ chịu nỗi nhục nhã như vậy.

Chỉ là hiện giờ ngoại trừ làm thoe ý Vương Nhất Bác y không còn bất cứ cách nào nữa.

Thứ kia quá mức to lớn, ở trong miệng y đâm chọc lung tinh, đỉnh vào cổ họng khiến y không nhịn được buồn nôn.

Tiêu Chiến một bên bị bắt ép nhận lấy sự xâm phạm của VƯơng Nhất Bác, một bên không tiếng động mà rơi lệ.
Vương Nhất Bác thật sự tức giận đến nóng đầu, nhưng trong khoảnh khắc mở miệng Tiêu Chiến ra, sự nóng hổi ấm áp bên trong khiến eo Vương Nhất Bác mềm nhũn, miệng Tiêu Chiến rất nhỏ, như thể một cái bao thịt mút chặt láy từng đường gân bên trên tinh khí.


Bởi vì cảm xúc muốn nôn mửa trào lên, cổ họng Tiêu Chiến không ngừng co rút, kẹp đến mức Vương Nhất Bác sảng khoái cực kì, vì thế lại càng không quản gì mà đâm vào miệng Tiêu Chiến.

Cái lưỡi mềm mại tận chức đảo quanh khe mũ, chịu động cảm giác khó chịu mà vẫn săn sóc cho Vương Nhất Bác thoải mái, phảng phất tựa như tiểu quan ở thanh lâu.

Mãi đến khi Vương Nhất Bác nhịn không nổi buông lỏng, một cỗ tinh dịch đặc sệt mãnh liệt bắn vào miệng Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác rút tính khí mềm nhũn từ trong miệng Tiêu Chiến ra, bạch trọc còn chưa kịp nuốt xuống treo trên khoé miệng người nọ.

Làn da Tiêu Chiến ửng đọ, cọ xát trong thời gian dài khiến bờ môi y rách da, trên khoé miệng còn có một vết máu không nhìn rõ lắm.

Vương Nhất Bác lúc này mới nhận ra người dưới thân đã lệ rơi đầy mặt, thống khổ nhắm mắt lại.

Trong lòng hắn vừa bực vừa tức, giận người này tình nguyện chịu nhụ nhưng cũng chẳng muốn cúi đầu với hắn.

Hắn không nhìn được dáng vẻ chật vật này của Tiêu Chiến, trong lòng không nói rõ dược là đau hay là gì khác, một cảm giác gì đó nghẹn ở trong lòng.
"Bệ hạ, Quý phi nương nương nói thân thể không khoẻ, muốn mơi ngài qua thăm một chút."
Trương Tận Trung tiến vào thông báo, nếu là lúc trước Vương Nhất Bác căn bản sẽ chẳng hề để ý tới, nhưng hiện tại hắn thật sự không biết phải đối mặt với người trên giường thế này, vội vàng muốn mượn cái cớ gì đó tránh đi.
"Cô lập tức đến ngay."
___________________
Hà Nội sắp lạnh rồi mọi người nhớ giữ ấm nhaaaa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi