BÁC CHIẾN GIANG SƠN VI SÍNH



Khi bị Vương Nhất Bác phát hiện, tâm tình Tiêu Chiến có hơi phức tạp.

Cả ngày nay, y trông thì có vẻ bình thường, tất cả lực chú ý dường như đều đặt trên khu vực săn bắn.

Thường trêu chọc Tạ Doãn, nhưng đáy lòng dường như có một cục đá đè nặng, ý cười trước sau chẳng giữ được.

Rốt cuộc Vương Nhất Bác coi y là cái gì? Lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm thấy mình không khống chế nổi nữa rồi.

Y ngồi đó nhìn về phương xa, người ngoài nhìn vào giống như vẫn luôn nhìn Tạ Doãn vương gia, nhưng thật ra chẳng qua là thả lỏng ánh mắt mắt ngẩn ngơ mà thôi.

Tiêu Chiến cảm thấy mình có chút tham lam, chẳng qua chỉ là lợi dụng Vương Nhất Bác để báo thù thôi, tại sao tự mình động tâm, rồi lại tham lam muốn người ta cũng đối đãi thật lòng với y? Tiêu Chiến nhìn thoáng qua chỗ Vương Nhất Bác.

Người nọ đẩy bàn tay muốn đút nho của Quý phi ra, Tiêu Chiến trong lòng chua xót, bởi vì thấy mình nên mới đẩy nữ nhân khác ra sao?

Lực chú ý của Tiêu Chiến rất nhanh bị một loạt tiếng hoan hô kéo lại, Tạ Doãn xuyên qua rừng cây, giành được phần thưởng lớn, tựa hồ như mỗi mũi tên đều là nhất tiễn song diêu, hơn nữa chỉ bắn vào chân sau của con thỏ, con mồi đều còn sống.

Nhiếp Chính Vương xuất sắc như thế, cũng kích phát ý chí chiến đấu của những người khác, Trác Chí Vị và Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng tiến vào tham dự rất nhanh, dường như cố ý làm khó Tạ Doãn, tranh đoạt con mồi với hắn, đặc biệt là Bắc Đường Mặc Nhiễm, phàm là con mồi mà Tạ Doãn nhìn trúng, y nhất định phải đoạt lấy.
"Bắc Đường Vương gia có ý gì đây?" Tạ Doãn cau mày, sắc mặt không tốt lắm.
Bắc Đường Mặc Nhiễm ngồi trên lưng ngựa, cách Tạ Doãn một đoạn.

Tiểu vương gia luôn luôn ôn tồn lễ độ cao ngạo nâng cằm: "Không có ý gì cả, ai dựa vào bản lĩnh người đó thôi."
Sắc mặt Tạ Doãn càng khó coi hơn, tuy rằng hắn không quen Bắc Đường Mặc Nhiễm, cũng có phần kính trọng đối phương, vậy mà người nọ không thù không oán lại nhắm vào mình như thế, nói một câu cũng bật ra lửa.
"Nhiều con mồi như thế, cớ gì Bắc Đường công tử cứ phải giành của ta?"
Nói rõ như thế, vốn tưởng Bắc Đường Mặc Nhiễm sẽ cảm thấy nhục nhã, không nghĩ tới người này lại dõng dạc đáp một câu: "Không có gì, bản công tử đơn gỉan là nhìn ngươi không vừa mắt thôi."
Được, được lắm, Tạ Doãn tức đến nóng đầu, người ta đã thoải mái nói là không thích mình đến thế rồi, mình còn ở đây ngại ngùng gì nữa? (Pé giận tím người =)))))
Tạ Doãn cũng không nhiều lời với Bắc Đường Mặc Nhiễm nữa, cưỡi ngựa chuyển hướng, không nghĩ tới Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng đạp ngựa đi theo, xem ra là muốn phân cao thấp với hắn một phen.
Bỏ đi, Tạ Doãn hắn có từng sợ ai đâu? Lúc này trong bụi cỏ hiện ra một cái bóng trắng, Tạ Doãn nhanh chóng nâng cung lên nhắm chuẩn, mũi tên vừa ổn định vừa nhanh bắn ra, không ngờ lại chẳng bắn được gì.
"Vèo." Một mũi tên khác theo sát mũi tên của Tạ DOãn, xé không trung mà đến, theo một tiếng rít lên, con thỏ hoang màu xám té ngã trên đất, Bắc Đường Mặc Nhiễm cưỡi trên lưng ngựa đắc ý dào dạt hướng về phía vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi của Tạ Doãn: "Nhiếp Chính Vương xem ra cũng không được lắm nhỉ."
Không được? Tạ Doãn hắn mà không được? Chính Tạ Doãn cũng không hiểu vì sao lại thế, khi nghe thấy những lời này, theo bản năng nhìn về phía Tiêu Chiến, nghĩ đến Tiêu Chiến còn đang xem mình, mũi tên vừa rồi đúng là mất mặt, liền kẹp bụng ngựa chạy nhanh ra ngoài, bất chấp thế nào cũng phải giữ được một con còn sống cho Tiêu Chiến, thấy con mồi liền bắn, không quá thời gian một chén trà nhỏ, chỗ hắn đi qua đã có mấy chục thi thể con mồi nằm tứ tung ngang dọc, làm cho những người dự thi khác dậy lòng oán thán.

Vương Nhất Bác trên khán đài nhìn cũng không nổi nữa, không biết sợi dây thần kinh nào Tạ Doãn lệch rồi nữa, có ý bảo thị vệ nói với Nhiếp Chính vương một tiếng, thế cũng đủ rồi, đừng có chỉ biết mỗi kẻ thắng là vua.

Thỏ đều để cho hắn lấy hết rồi, Yến đế có còn phải tuyển chọn nhân tài nữa không.
Khi thị vệ tìm được Tạ Doãn, người này đang giết đến cao hứng, thiếu chút nữa cũng cho cả thị vệ một mũi luôn.

Thị vệ truyền đạt ý của Vương Nhất bac xong, Tạ Doãn liền gật đầu, dù sao biểu hiện của mình vừa rồi chắc hẳn Tiêu Chiến đã thấy rồi, hắn tuyệt đối không thua Bắc Đường Mặc Nhiễm và Trác Chí Vị,
Lúc này, hạt dưa trong tay Tiêu Chiến cũng chẳng còn thơm nữa rồi, thấy Tạ Doãn tàn nhẫn giết một đám thỏ đáng thương nhanh như vậy, đuôi hồ ly của Tiêu Chiến đột nhiên có hơi lạnh.


Nếu có một ngày Tạ Doãn biết mình chỉ lợi dụng hắn, liệu y có thể có kết cục giống hệt cái đám thỏ kia không? Như vậy nghĩ lại, hình như ở bên cạnh Vương Nhất Bác còn an toàn hơn một chút.
Lúc Tạ Doãn rời trường săn liền dặn dò hạ nhân thu gom con mồi lại, trong lòng hắn vẫn có chút đắn đo, mũi tên bắn lệch vừa rồi thật sự là do tiễn thuật của hắn không tốt ư? Bụi cây kia rất lớn, lúc ấy một trận gió thổi qua mới thấy một cái bóng trắng sau lá cây, hắn vừa nhìn thấy đã nhanh chóng bắn mũi tên ra, con mồi không hề phòng bị làm sao có thể chạy thoát.

Trừ phi...!trừ phi đó căn bản không phải là con thỏ! Trong lòng Tạ Doãn cả kinh, phía sau lưng lập tức toát một tầng mồ hôi lạnh, nhưng lúc này chỉ có thể làm ra một bộ không chút lo lắng, âm thầm tăng số người bảo vệ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, chính mình đột nhiên quay đầu ngựa trở lại trong rừng.
"Vương gia, vương gia không được! Bệ hạ bảo ngài trở về!" Thị vệ thấy Tạ Doãn lại trở về khu vực săn bắn liền gấp đến độ hô to lên.

Hiện tại Tạ Doãn làm sao có tâm trí nói chuyện với gã, chỉ để lại một mảng bụi đất phía sau vó ngựa.

Thị vệ kia ở bên người Vương Nhất Bác đã lâu, cũng có chút thân phận, thấy Tạ Doãn làm lơ gã liền hô lên: "Nhiếp Chính Vương muốn kháng chỉ sao?"
Tạ Doãn tức đến bật cười, cũng không quay đầu lai nói: "Bổn vương còn ít kháng chỉ à?"
Thị vệ đem lời Tạ Doãn nói từ đầu đến cuối thuật lại cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác giận không thể chém đầu Tạ Doãn.

Hắn vừa nghĩ thông suốt, người này sao phải ra mặt như thế, tám phần là vì khoe khoang với Tiêu Chiến.

Cung phi của hắn, Tạ Doãn dựa vào cái gì mà dám nhớ thương?! Hiện tại lại dám kháng chỉ, còn không phải là muốn thách thức mình sao? Nhưng có rất nhiều ngoại thần ở đây, không tiện xé rách mặt với Tạ Doãn, Vương Nhất Bác bị một bụng hờn dỗi làm cho nghẹn không thở nổi.
Hắn lại lặng lẽ nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, chỉ thấy người nọ ngồi tại chỗ, cả người đều căng thẳng, tập trung tinh thần nhìn về phía Tạ Doãn.
“Bang”, Chén rượu trong tay Vương Nhất Bác đổ trên mặt đất.
Giỏi, giỏi lắm, hai cái tên cẩu nam nam này dám cho hắn đội mũ xanh ngay trước mặt hắn.


Cho dù là Tiêu Chiến thích Tạ Doãn thì có ra sao, đêm nay hắn phải triệt để chiếm hữu tên hồ ly tinh đi khắp nơi câu dẫn người khác này.

Tiêu Chiến vô cớ hắt xì một cái.

Lúc y nhìn thấy Tạ Doãn lại đi vào rừng lần nữa, bỗng nhiên có một dự cảm không lành, cả người đều căng thẳng lên.

Lại xem xung quanh chính mình, tuy rằng không có động tĩnh gì, chỉ là trong vòng mười mắt lại âm thầm có thêm một thị vệ.

Nghĩ đến mũi tên vừa rồi Tạ Doãn bắn không trúng, trong lòng Tiêu Chiến chợt lạnh.

“Không ổn, sắp xảy ra chuyện rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi