BÁC CHIẾN GIANG SƠN VI SÍNH



Lần này có tới hai vị hoa khôi, có thể nói là tốt nhất từ trước đến nay của Bách Hoa Lâu, nhưng Tiêu Chiến lại có chút bất an, sự tình còn chưa bắt đầu đã thoát ly kết hoạch của y.

Cô nương trên đài tên là Tử Lăng, nguyên bản chính là người mà thủ hạ của Tiêu Chiến an bài, nhưng nam nhân bên cạnh kia Tiêu Chiến lại chưa từng nghe nói, thủ hạ của mình không thể nào làm việc hấp tấp như thế, nhất định là có chuyện xảy ra sau khi bọn họ an bài hết thảy.

Phía sau truyền đến ba tiếng trống, tiểu tư đem những tấm thẻ tre khắc hoa màu đỏ đến trong tay những vị khách muốn đấu giá.

Một tấm tương đương với một trăm lượng bạc.

Tiêu Chiến âm thầm tặc lưỡi, chuẩn bị sau này cũng muốn mở một nơi thế này, không chỉ dễ vơ vét tiền, nơi này còn hỗn tạp đủ loại người tam giáo cửu lưu, thu thập mạng lưới tình báo cũng rất hợp lí.
Nghĩ nghĩ, bàn tay y nắm bầu rượu chợt dừng lại, y đã không còn sau này nữa rồi.

Việc đấu giá Tử Lăng đã bắt đầu, tiếng kêu dưới đài vang lên hết lần này đến lần khác.
"Năm trăm lượng!"
"Năm trăm lượng mà Vương công tử cũng lấy ra được à?"
"Một ngàn lượng!"
...
Tiêu Chiến nghe tiếng nhìn lại, gặp được không ít người quen mắt.

Trước khi đến Đại Yến, y đã xem qua bức hoạ của tất cả các nhân vật quan trọng trong các thế gian, hiểu được mấy người thành đều là đám phá gia tử nổi danh trong vương thành.

Bàn này bọn họ còn chưa mở miệng, trường hợp này, càng là người đến sau càng là người trả giá lớn, phía trước kêu gào, nói trắng ra là để tạo không khí thôi.

Nét mặt Tiêu Chién bộc lộc một nụ cười ngả ngớn, chén rượu thanh hoa trong tay chuyển động, đôi mắt không biết đang nhìn nơi nào: "Chu đại nhân có vừa ý với vị Tử Lăng cô nương này không?"
Chu Võ cười ha ha, vỗ tay nói: "Được lắm được lắm! Không hổ là vương thành, lại có mỹ nhân đến nhường này."
Tiêu Chiến nhàn nhạt liếc mắt nhìn Chu Võ một cái, lại làm Chu Võ rùng mình.


Rõ ràng Tiêu Chiến đối xử với người khác vẫn luôn như gió xuân ấm áp, nhưng Chu Võ lại sinh ra một nỗi sợ hãi.
"Nếu đại nhân thích, thì để nàng đến hầu hạ đại nhân đêm nay đi."
"Năm ngàn lượng."
Tiêu Chiến ném lượng thẻ tre tương ứng lên đài, dưới đài tức khắc lặng như tờ, tất cả mọi người đều hướng về phía ngọn nguồn âm thanh này.

Tiêu Chiến nhấp một ngụm rượu, coi như không thấy những ánh mắt dừng trên người y.

Cái giá này đúng là cao quá, cho dù tú bà kiến thức rộng rãi, cũng không thể không hỏi lại một câu: "Công tử, đã nói là mua thì không thể đổi ý được đâu."
Cũng không phải không ai lấy được năm ngàn lượng bạc ra, trong vương thành khắp nơi đều là vàng bạc, thực ấp vạn họ có không ít người, nhưng năm ngàn lượng bạc chỉ để mua một đêm của kỹ nữ, thực sự có chút thái quá.

Tiêu Chiến chỉ lo tự mình uống rượu, lời nói ra như thế sấm sét.
"Năm ngàn lượng hoàng kim, chuộc thân cho Tử Lăng cô nương."
Tiêu Chiến đã đưa ngân phiếu cho Vương Nhất Nhiên từ trước.

Tiền này lấy từ chỗ Vương Nhất Nhiên ra cũng là hợp lí nhất, bất kể là ai cũng sẽ cho rằng y chẳng qua chỉ là một thủ hạ của VƯơng Nhất Nhiên, tên bại gia vương gia mà bệ hạ sủng ái nhất dùng ngàn kim để mua một nụ cười, nghe cũng hợp tình hợp lí.

Lại không thấy được bàn tay tiểu quan trên đài đặt sau lưng đã siết chặt.
Vương Nhất Nhiên cực kỳ thổ hào lấy ngân phiếu trong ngực ra rải đầy trời, động tác thoạt nhìn muốn bao nhiêu hào khí có bấy nhiêu hào khí, muốn bao nhiêu bại hoại có bấy nhiêu bại hoại.

Rất nhiều "văn nhân mặc khách" ở đó đều sôi rổi thở dài, cảm thán mỹ nhân như thế lại bị một tên phế vật như con lợn phá hư.

Đến Chu Võ cũng có chút khiếp sợ, hắn vốn tưởng Tiêu Chiến chỉ muốn kết giao với hắn thôi, không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ hạ vốn lớn đến thế.

Như thế thì thoạt nhìn, đêm nay Tiêu Chiến xuất hiện ở đây, chỉ sợ cũng không phải việc ngẫu nhiên.
"Tiêu công tử cho lão phu một phần đại lễ như thế, lão phu cũng sẽ không làm Tiêu công tử thất vọng." Dứt lời, Chu Võ hét lớn một tiếng, "Năm ngàn lượng hoàng kim, cuộc thân cho tiểu quan kia."
Trong lòng Tiêu Chiến thầm mắng một tiếng cáo già, thật là không muốn nợ y một chút nào.

Khách khứa vây xem hùng hổ tan đi, gặp được hai vị thần tài tài đại khí thô như thế, đêm nay coi như chẳng được gì.

Tú bà lại cao hứng đến không khép miệng được, đưa Tử Lăng và tiểu quan đến chỗ Chu Võ bọn họ.

"Hai vị gia, đây là Tử Lăng cô nương, vị này là Nguyễn Vu công tử.

Ta sẽ gọi người chuẩn bị ba gian sương phòng tốt nhất cho các vị gia."
Chu Võ vươn tay: "Một gian là đủ rồi."
Tú bà lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, nhưng tên phú quý này, có không ít đam mê đặc biệt, kiểu như ham thích vận động tập thể cũng không phải chưa thấy bao giờ.Tiêu Chiến biết ý Chu Võ là để nói chuyện, mặc dù biết tú bà hiểu lầm cũng không tiện giải thích, liền hơi đỏ mặt đi theo lên lầu.
Vương Nhất Nhiên đương nhiên sẽ không để mình uỷ khuất, vừa vào nhãn gian liền cho người mang rượu ngon, đồ ăn ngon dâng lên, lại thêm một ít ca vũ, Tiêu Chiến lại thấy đau cả người, trong lòng thầm gửi lời đến Vương Nhất Bác: Nhìn tên đệ đệ tốt mà ngươi dạy xem.

Tiếng đàn sáo vang lên, ngoại trừ Vương Nhất Nhiên, tam tư những người khác trong phòng hiển nhiên đều không đặt trên việc ca vũ.
"Tử Lăng, đi hầu hạ Chu đại nhiên cho tốt."
Mới vừa rồi dù sao cũng là Vương Nhất Nhiên trả tiền, để đề phòng lộ sơ hở, Tử Lăng đương nhiên vẫn luôn đi theo bên người Vương Nhất Nhiên.
"Nguyễn Vu, ngươi cũng đừng thất thần nữa, đi hầu hạ Tiêu công tử đi."
Tiểu quan kia tựa hồ như ngại ngùng, vẫn luôn cúi đầu, mới vừa rồi ở trên đài nhìn không rõ, hiện tại đến gần Tiêu Chiến mới cảm thấy so với đám tiểu công tử thanh lâu cao cao gầy gầy thì vị nguyễn Vu này hình như cao lớn hơn chút.
"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Tiêu Chiến có chút tò mò.

"23." Thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Chiến rồi lại nhanh chóng cúi đầu.Chính là một cái liếc mắt ấy, lại làm Tiêu Chiến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, người này không phải Tạ Doãn thì còn là ai nữa!
Tiêu Chiến nhất thời nói không nên lời, một mặt bị việc Tạ Doãn xuất hiện ở nơi này với thân phận tiểu quan làm cho kinh ngạc.

Mặt khác, là sợ hãi vì bị Tạ Doãn bắt gặp mình đi dạo thanh lâu, nếu Tạ doãn vẫn luôn ở đây, như vậy vừa nãy mình ôm tiểu công tử khác người này cũng thấy hết? Tiểu hồ ly cảm thấy cái đuôi mình lạnh run.
Cũng may Chu Võ kịp thời lên tiếng cứu Tiêu Chiến.
"Tiểu tác có hơi lớn, dáng người cũng không tốt, nhưng mà gương mặt này thì rất tốt."

"Ha ha, đúng vậy." Tiêu Chiến cười gượng hai tiếng, không, để không làm Chu Võ hoài nghi mà thậm chí còn ngả ngớn nâng cằng Tạ Doãn lên, làm một bộ đoan trang.Phía tây đại doanh, Vương Nhất Bác đang mở tiệc thiết đãi An Dương hầu và Tây Nam Vương.

Yến hội với An Dương hầu Giang Tả đã sớm định, Vương Nhất Bác hi vọng thông qua một chút lợi ich trong việc vận chuyển, để Giang Tả an phận vài năm.

Triều đình mấy năm nay vẫn luôn đánh giặc, quá mức hao tốn tài của, có thể miễn một hồi chiến tranh luôn là chuyện tốt.

Nhưng hắn vạn lần không ngờ là Tây Nam Vương sẽ tới.

Tiểu công tử đích xuất của Ngôn gia là một người thập phần tài khí, làm người không cao ngạo không nóng nảy, rất được Vương Nhất Bác tán thưởng, mấy năm trước lại đột nhiên mất tích, mãi đến khi Tạ Doãn ở trên chiến trường ngẫu nhiên gặp được Ngôn Băng Vân bị bắt mới cứu người về.

Nghe nói Ngôn Băng Vân bị trọng thương, Tây Nam vương yêu con lại sốt ruột, đã sớm dâng tấu nói muốn ở Vương phủ làm bạn với ấu tử, chỉ là không biết vì sao lại đột nhiên tới.
Mấy ngày nay Vương Nhất Bác vẫn luôn điều tra liên hệ giữa Giang Tả và Chu Võ, được báo về đều là chuyện Giang Tả và Chu Võ dọc đường đi tham tài háo sắc, vì thế Vương Nhất Bác đặc biệt an bài vũ nữ trợ hứng, Giang Tả lại trước sau an an phận phận, đến ánh mắt cũng rất ít dừng trên người những nữ nhân ấy, làm Vương Nhất Bác sinh ra một chút dự cảm không lành.

Giang Tả vẫn luôn hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, Tây Nam Vương lại vừa lúc tương phản.

Ngôn gia và Tạ gia giống nhau, đời đời đều là trung trinh chi sĩ, nhưng Vương Nhất Bác luôn không thích Tây Nam vương, cũng không phải vì lão tự nuôi binh, mà là vì lão nhân này thật sự lắm mồm.
"Bệ hạ, người còn không biết đứa nhỏ Băng Vân ấy sao? Nó chính là kiểu đánh gãy răng cũng nuốt vào bụng, có gì uất ức đều không nói ra."
"Cô vài năm trước đã gặp qua Ngôn tiểu công tử, đúng là cương nghị nội liễm."
"Ai, lão già ta ấy à, già rồi.

Không có hoài bão gì, chỉ hi vọng nhi tử, nữ nhi của ta đều thành gia, có người chăm sóc, tốt đẹp yên ổn thế là đủ rồi.

Chỉ là Băng Vân đã sắp ba mươi, cái này...!Lão phu đêm không ngủ nổi."
Vương Nhất Bác nghe hiểu, Tây Nam Vương đây là tới để cầu hắn tứ hôn.

Ngôn Băng Vân bị người Tề quốc bắt đi, những tên súc sinh đó mưu toan moi bí mật của Đại Yến từ miệng y, mấy năm tra tấn, Ngôn Băng Vân vẫn cắn răng chịu đựng được, từ trong lòng Vương Nhất Bác cũng bội phục, thậm chí là cảm tạ người này, ban hôn cũng không phải chuyện khó, nếu có thể cho lão thần một ít an ủi cũng là điều tốt.
"Không biết Tây Nam Vương coi trọng hộ nào trong kinh? Lão Vương gia cứ việc nói, cô làm chủ cho ngài!"
"Thần đa tạ bệ hạ, chỉ là, chỉ là lão thần, lão thần không biết mở miệng ra sao." Tây Nam Vương nói nói thế mà lại rơi cả nước mắt.Vương Nhất Bác nhẫn nại khuyên giải an ủi: "Vương gia cứ việc mở lời là được."
"Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng, huống chi là ơn cứu mạng.


Tuy rằng Băng Vân khong nói, như không ai hiểu con bằng cha, lão phu làm sao lại không nhìn ra đứa nhỏ này có tình với Nhiếp Chính Vương, lão phu thật sự không còn mặt mũi nào nữa..."
Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc, không nghĩ tới vị Ngôn tiểu công tử thanh thanh lãnh lãnh kia lại có khẩu vị kì lạ như thế, thế mà lại coi trọng tên ngu xuẩn Tạ Doãn kia.

Chẳng qua là vừa lúc...
Vương Nhất Bác ngoài mặt giả bộ khó xử nói với Tây Nam Vương: "Tuy có chút kinh thế hãi tục, nhưng cô cũng không phải không thể hiêu được.

Vốn nên tuỳ theo ý nguyện của công tử, chỉ là...!chỉ là Nhiếp chính vương đã có chính thất, là năm đó mẫu hậu và Tạ phu nhân tự mình định đoạt, vậy thì khó rồi."
Không nghĩ tới Tây Nam Vương lập tức quỳ xuông: "Chỉ cần có thể đạt được tâm nguyện của Vân nhi, cho dù là trắc thất, lão phu cũng tuyệt không làm bệ hạ khó xử."
Trong lòng Vương Nhất Bác thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vị hôn thê của Tạ Doãn là Bắc Đường gia tiểu vương gia, Bắc Đường Mặc Nhiễm, việc này đến chính Tạ Doãn còn không biết.

Năm đó mẫu thân hắn và mẫu thân Tạ Doãn đều có giao hảo với Bắc Đường gia, Bắc Đường phu nhân mang thai xong có đạo sĩ nói đó là nam hài, mệnh số cực kì xứng đôi với Tạ Doãn nhỏ tuổi, ba người liền sớm định thân cho Tạ Doãn, không ngờ rằng Bắc Đường phu nhân lại sinh ra một nam hài.

Chẳng qua mấy năm nay dân phong Đại Yến cởi mở, cưới nam tử vào cửa cũng không phải chuyện gì kinh thiên động địa.

Tạ gia thế lực thật sự quá lớn, nếu Tạ Doãn thật sự kết thành phu thê với Bắc Đường Mặc Nhiễm, Tạ Doãn vô hậu cũng lại thành tâm sự của Vương Nhất Bác.

Năm đó Đại Yến tấn công Sở quốc, binh lực hơn phân nửa điều hướng phía Bắc, không nghĩ tới mấy tiểu quốc phía năm nhân cơ hội phản loạn, ít nhiều cũng nhờ Tây Nam Vương to lớn tương trợ mới bình định được phản loạn.

Xong việc Vương Nhất Bác luận công ban thưởng, lấy mười hai quận Tây Nam nhập vào địa bàn của Tây Nam Vương, mấy năm nay chiến sự bình ổn.

Tây Nam điền sản phì nhiêu, vật tư dồi dào, từng bước thành một cái đinh trong lòng Vương Nhất Bác.

Chớ nói đế vương vô tình, ở vị trí của hắn, nếu như hoàn toàn tin ai, đó chính là đem mạng của mình giao cho người khác.

Đem Bắc Đường Mặc Nhiễm và Ngôn Băng Vân đều gạt cho Tạ Doãn, tương lai Tạ gia và Bắc Đường gia, Ngôn gia, dòng chính đều vô hậu, đất phong đương nhiên một lần nữa thu vào tay.
"Vậy thì định rồi, Bắc Đường Mặc Nhiễm vào Nhiếp Chính Vương phủ làm chính phi, Ngôn Băng Vân làm trắc phi, chọn ngày lành đại hôn."
________Sập xoai hong =))) Các cô đoán xem Doãn Doãn sau này sẽ sống thế nào =)))Ôi cái chương này dài khiếp.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi