BÁC CHIẾN GIANG SƠN VI SÍNH



Đáy lòng An Dương hầu run lên, rõ ràng Vương Nhất Bác vốn còn đang giận không át nổi, giờ phút này sao lại bình tĩnh đồng ý như thế, việc này phải nhanh chóng hỏi Mai tiên sinh mới được.

Đuổi An Dương Hầu đi xong, Vương Nhất Bác sắc mặt xanh mét trở về vương trướng, gọi ám vệ ra.

Đêm khuya, toàn bộ doanh địa ngập tràn một mùi máu tươi dày đặc.

Tất cả thị vệ cung nữ ở vương trướng ngày đó đều bị đánh chết, không giữ lại một kẻ nào.

Vương Nhất Bác ngồi yên trên long ỷ, tựa hồ như nhớ về mấy năm trước.

Khi đó hắn thô bạo, máu lạnh, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, dân gian đều truyền nhau rằng hắn là thứ ác quỷ mặt lạnh hung tợn, nếu trẻ con nhà ai ăn vạ, thì lấy Yến đế ra doạ còn có tác dụng hơn là lang sói.

Nhưng cũng chỉ có như thế hắn mới có thể bảo vệ được chính mình, bảo vệ được Đại Yến.

Dường như hắn lúc ấy mới chính là hắn, máu lạnh, vô tình, cho dù là người thân kề cận cũng có thể lợi dụng không chớp mắt.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, cho dù hắn lợi dụng Tiêu Chiến, cũng là để bảo vệ bình an của Đại Yến, huống chi hắn sẽ che chở tính mạng y.
"Gọi Tiêu phi đến gặp cô."
Trương Tận Trung canh gác ở ngoài gần như sắp ngủ, nghe được Vương Nhất Bác dặn dò liền đột nhiên tỉnh táo lại, vội vào phái tiểu thái giám đi truyền thánh chỉ.


Kết quả không bao lâu sau tiểu thái giám quay lại, lại không thấy được Tiêu phi.
"Y đi đâu rồi?"
Những kẻ ở ngự tiền đều là nhân tinh, nếu không có mấy phần bản lĩnh nhìn mặt đoán ý, đã sớm chết mấy trăm lần.

Tiểu thái giám run bần bật, hôm nay Yến đế vốn đã thịnh nộ, nếu biết được Tiêu nương nương rốt cuộc đi đâu, thì mấy thị vệ vừa rồi cũng coi như biết trước kết cục của mình rồi.
Tình huống thế này tiểu thái giám không ứng phó nổi, Trương Tận Trung tống cổ hắn đi xuống, tự mình bẩm với Yến đế.
"Bệ hạ, nương nương và tiểu vương gia cùng nhau ra ngoài rồi.

Có lẽ là ở trong doanh trướng buồn chán quá nên vào thành đi dạo."
"Ồ, phải vậy không?"
Vương Nhất Bác buông nhẹ một câu, khiến những người xung quanh đều sợ đến mức quỳ rạp xuống đất.

Ánh nến chiếu vào một bên mặt Vương Nhất Bác, Trương Tận Trung giữ lúc hoảng hốt thậm chí cảm thấy như thể sát thần năm đó lại trở về nhân gian rồi.
"Xin bệ hạ bớt giận."
"Vậy để cô tự mình đi hầu hạ Tiêu phi cho đỡ buồn, dắt ngựa của cô đến đây!"
Vương Nhất Nhiên đưa Tiêu Chiến ra ngoài thì có thể đi đâu, Vương Nhất Bác nghĩ cũng không cần nghĩ.

Đêm nay từng chuyện từng chuyện kích thích cơn giận của Vương Nhất Bác, thị vệ vừa đưa ngựa đến đã bị Vương Nhất Bác một phen đoạt lấy chạy như bay mà đi.
Trương Tận Trung đến lúc ấy mới hơi thả lỏng được, dù sao có ám vệ và Ảnh tử bảo vệ Yến đế, không đáng để lão nhọc lòng.


Tiêu Chiến không vội ngả bài với Chu Võ, hoặc là nói, y căn bản không muốn nói thật với Chu Võ ý đồ của mình.
Lúc trước Tiêu Chiến từng đề nghị Vương Nhất Bác dùng nữ nhân để giải quyết Chu Võ và Giang Tả, Vương Nhất Bác và Tạ Doãn còn chướng mắt loại thủ đoạn ấy, vậy thì y tự dùng.

Trên Bắc Hải đạo ở Đông Hải có một tiểu quốc tên là Bồng Lai, người trên đảo vô cùng thần bí, truyền thuyết kể rằng họ tinh thông thuật vu cổ, vị Tử Lăng cô nương này chính là tộc nhân Bồng Lai.
Tộc nhân Bồng Lai tự xưng là tiên nhân, lại vì theo đuổi trường sinh mà tàn hại trẻ nhỏ, cực kỳ điên cuồng.

Tử Lăng không thể trơ mắt nhìn hành động của tộc nhân, phản bội Bồng Lai, bị người ta đuổi giết, sau này được thủ hạ của Tiêu Chiến cứu, vì báo ân liền bắt đầu đi theo Tiêu Chiến.
Tử Lăng không bị người khác nghi ngờ, Tiêu Chiến cũng không đáng tự mình xông vào nguy hiểm.

Chỉ cần Tử Lăng nhân lúc Chu Võ không đề phòng gieo Phệ Tâm Cổ lên người hắn, y sẽ có thể lợi dụng vu thuật của Tử Lăng để khống chế hành động của Chu Vũ.

Nhưng Tiêu Chiến cũng hiểu được một đạo lí, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.

Y nhất định có điều muốn cầu với Chu Võ, mà điều ấy đã khiến Chu Võ cảm thấy Tiêu Chiến cần thiết phải dựa vào hắn, lại không khiến Chu Võ cảm thấy nguy hiểm.
* Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp
"Tiêu công tử lần này khoản đãi, không biết là có ý gì?" Cuối cùng cũng là Chu Võ không nhịn được mở miệng trước.
Tiêu Chiến ý bảo ca cơ vũ cơ lui xuống, Vương Nhất Nhiên thấy mất mặt cũng rời đi tự tìm vui, nhưng lại để Tạ Doãn và Tử Lăng ở bên cạnh.


Chu Võ cũng không có dị nghị, dù sao cũng đã mua hai người này, sau này cũng sẽ đi theo hắn và Tiêu Chiến, không cần phải kiêng dè.
Kỳ thật, chỉ là Tiêu Chiến không dám đuổi Tạ Doãn ra ngoài, cái tên này đến chuyện đóng giả tiểu quan còn làm được, có quỷ mới biết đuổi hắn ra thì hắn còn dám làm chuyện kinh thiên động địa đến đâu nữa.
"Giang Châu của Chu đại nhân dễ thủ khó công, lại là mạch khoáng quan trọng nhất cung cấp cho hai nước Yến - Tề, Tiêu mỗ thực sự hâm mộ."
Chu Võ không đoán ra Tiêu Chiến nghĩ cái gì, hỏi dò: "Chẳng lẽ Tiêu công tử cũng muốn phân một phần canh?"
Tiêu Chiến cười uống một ngụm rượu, sắc mặt Tạ Doãn lại lạnh đi vài phần.
"Không dám, Giang Châu là của Chu đại nhân, Tiêu mỗ không có can đảm ấy, cũng không có tâm tư ấy."
"Vậy đêm nay Tiêu công tử không phải chỉ đơn thuần là muốn ngâm thơ tụng nguyện với lão phu thôi đâu nhỉ?"
Tạ Doãn một bên xoa vai cho Tiêu Chiến, một bên dựng lỗ tai nghe hai người nói chuyện.
"Đại nhân có từng nghe qua, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu chưa?"
"Kẻ địch? Tiêu công tử ý chỉ ai?"
Kẻ địch này rõ ràng là chỉ Vương Nhất Bác, đây là kiểu giả bộ hồ đồ mà loại người như bọn họ hiểu rõ nhất.

Chu Võ không nhận, Tiêu Chiến cũng không nói ra.
"Hảo nam nhi chí tại tứ phương, khổ nỗi giờ ta bị nhốt trong chốn cung tường.

Tiêu mỗ có chuyện muốn nhờ Chu đại nhân giúp đỡ, đối với đại nhân mà nói thì chỉ là việc rất nhỏ thôi."
Chu Võ nheo mắt, như một con chồn ngửi thấy mùi cá.
"Công tử hãy nói xem."
"Tiêu mỗ không cam lòng phí thời gian cả đời như thế, nếu có ngày rời đi, xin Chu đại nhân đã trợ giúp chút ít.

Để trao đổi, nếu đại nhân có yêu cầu, về vị ở trong vương thành kia, Tiêu mỗ biết thì sẽ nói hết."

Tạ Doãn vừa nghe lời này, sức tay nhất thời khiến làm đau Tiêu Chiến.

Nhưng nghĩ lại, Tiêu Chiến đã từng nói y tuyệt đối không làm hại Đại Yến và Vương Nhất Bác, Tạ Doãn cũng không biết vì sao lại tin tưởng Tiêu Chiến như thế, áy náy dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nơi vừa bị mình bóp đến đau trên vai Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến tính toán ứng phó với Chu Võ xong rồi sẽ giải thích với Tạ Doãn, liền giả bộ như không có gì xảy ra.
Chu Võ âm thầm cân nhắc, điều Tiêu Chiến muốn có chăng cũng chỉ là giúp y đôi chút khi y chạy trốn thôi, hơn nữa Giang Châu tiếp giáp với Tề quốc, cho dù mình thật sự thả Tiêu Chiến chạy đi thì Yến đế có nghi ngờ cũng không nghi ngờ đến hắn.

Xem ra Tiêu Chiến có hiềm khích không nhỏ với Yến đế, để một hậu phi tìm hiểu hành trình của Yến đế đương nhiên sẽ chính xác thuận tiện hơn là kẻ mình xếp vào cung làm thị vệ.

Đây là một giao kèo có lời.
"Nếu đã như vậy, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!"
"Hahaha, Chu đại nhân quả nhiên sảng khoái! Uống xong ly này, Tiêu mỗ xin phép không quấy rầy đêm lương tiêu của Chu đại nhân nữa, mời!"
Hai người uống chén rượu cuối cùng xong, nhận phòng ngủ mà tú bà an bài.

Chu Võ đương nhiên gấp không đợi nổi, Tiêu Chiến lại cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.

Ánh mắt Tạ Doãn thời thời khác khắc dính trên người mình, y chưa từng gặp một Tạ Doãn tức giận đến vậy bao giờ.
Phòng Tiêu Chiến ở cách vách Chu Võ, hai người vừa tiến vào phòng đã nghe thấy cách vách truyền đến tiếng động khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Tạ Doãn vào cửa, xé mặt nạ da người trên mặt xuống, hai tay ôm ngực đứng ở giữa nhà nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chién dựa cả người vào ván cửa, bị Tạ Doãn nhìn chằm chằm đến nổi da gà, không dám nói một câu.
"Tiêu công tử, bổn vương phục vụ có vừa ý không?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi