BẮC TỐNG PHONG LƯU

Quỷ dị!

Thật sự là thật là quỷ dị!

Đám người Tống Huy Tông vốn là tới bắt gian đấy, cũng coi như là bắt được một đôi cẩu nam nữ, nhưng muốn nói gian tình, vậy cũng không thể nào nói nổi, bởi vì Phong Nghi Nô là vị hôn thê của Lý Kỳ, vẫn là ông ta tự mình ban hôn cho, hai vợ chồng này bất kể là làm chuyện gì, ngươi có thể nói không có đạo đức, không đứng đắn, nhưng lại không thể nói là gian tình đi, hơn nữa, trong phòng còn có them một cỗ thi thể.

Đột nhiên xuất hiện thi thể, khiến ba phụ tử Tống Huy Tông chấn động, không một ai dự đoán được, hơn nữa, nếu chỉ là chuyện Lý Kỳ và Phong Nghi Nô sinh hoạtvợ chồng, như vậy bọn họ cũng sẽ không lựa chọn ở trong phòng của Lý Sư Sư, càng thêm sẽ không làm ở bên cạnh một cỗ thi thể, khẩu vị này thực là nặng a! Nhưng nếu không phải, mới vừa rồi bọn họ rõ ràng nhìn thấy Lý Kỳ đang kéo quần, vậy nên giải thích thế nào.

Không thể không nói, cảnh tượng trong phòng thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng rồi.

- Đây--- đây không phải --- không phải Trúc Hinh sao?

Tống Huy Tông chỉ vào cỗ thi thể kia, đầu lưỡi cũng thắt lại, trên trán mồ hôi đã chảy ra ướt đầm. Thi thể này không phải là ai khác, đúng là nha hoàn bên người Lý Sư Sư, Trúc Hinh.Triệu Giai cau mày, hiển nhiên sự tình đã phát triển vượt ra ngoài ý liệu của y rất nhiều.

Vẻ mặt Lý Kỳ đầy buồn bực, nói:

- Kỳ thật nàng ---

- Sư Sư!

Tống Huy Tông đột nhiên tỉnh ngộ lại, nói:

- Sư Sư đâu rồi?

Phong Nghi Nô vội chỉ vào phía sau rèm vải nói:

- Sư Sư tỷ tỷ mới vừa rồi chấn kinh quá độ, hiện giờ ở bên trong nghỉ ngơi.Tống Huy Tông không nói hai lời, nhanh chóng đi vào bên trong. Vào đến trong phòng, chỉ thấy một vị giai nhân nằm ở trên giường, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia vẫn còn mang đầy nước mắt trong suốt, trong ánh mắt hàm chứa chua xót vô tận, làm cho người ta thấy, cũng không phải là thương xót bình thường, mà là loại thương tâm đứt ruột đứt gan.

- Sư Sư, Sư Sư, nàng sao rồi?

Tống Huy Tông vội vàng tiến lên. Ngồi ở bên giường, vừa mới giơ tay chạm vào tay Lý Sư Sư, chỉ cảm thấy một chút cảm giác mát lạnh từ trong tay biến mất, không khỏi mờ mịt nhìn Lý Sư Sư. 

Lý Sư Sư giọng điệu bình thản nói:

- Xin hoàng thượng thứ tội, Sư Sư ôm bệnh nhẹ trong người, không thể thi lễvới Hoàng thượng.

Tống Huy Tông kinh ngạc một chút, nói:

- Sư Sư. Nàng và trẫm còn cần nói những lời khách khí đó sao?

Khóe miệng Lý Sư Sư lộ ra một chút ý cười buồn bã, nói:

- Khách khí? Ta chẳng qua là công cụ tranh quyền đoạt lợi của nam nhân các ngươi thôi.

Tống Huy Tông kinh ngạc nói:

- Vì sao nàng lại nói như vậy, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì chứ?

Lý Sư Sư dường như không muốn nhiều lời, quay lưng đi, hơi có vẻ mệt mỏi nói:- Hoàng thượng, Sư Sư thân thể không khoẻ. Kính xin Hoàng thượng cho phép Sư Sư nghỉ ngơi.

Tống Huy Tông hơi hơi há mồm, trong lòng rất là phức tạp, vốn ông ta tới để bắt kẻ thông dâm, nhưng thật không ngờ đến hiện tại, ngược lại là ông ta không phải, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút nghẹn khuất, nhưng hiện giờ ông ta cũng nhìn ra. Việc này cũng không đơn giản như vậy, càng nghĩ càng nghi hoặc, không dám bừa bãi hạ kết luận, vốn là muốn tìm Lý Sư Sư để hỏi cho rõ ràng, nhưng hiện giờ chỉ sợ đối phương không còn tâm tư nói những điều này, đành phải tìm người người khác vậy, thở dài, nói:

- Vậy--- vậy nàng hãy nghỉ ngơi trước đi.

- Đa tạ Hoàng thượng ân chuẩn.Tống Huy Tông lắc đầu. Đứng dậy định đi ra, Lý Sư Sư bỗng nhiên lại hô:

- Hoàng thượng.

Tống Huy Tông mừng rỡ, bước lên phía trước nói:

- Ta ở trong này rồi. 

- Kính xin Hoàng thượng nhất định điều tra rõ việc này, vì báo thù cho Trúc Hinh.

Lý Sư Sư thản nhiên nói, nhưng trong giọng nói lại bao hàm tức giận vô cùng vô tận.

Tống Huy Tông cau mày, như đinh đóng cột nói:

- Nàng cứ yên tâm, bất kể như thế nào. Cho dù nàng không nói, chuyện hôm nay, trẫm cũng nhất định phải tra rành mạch, rõ ràng.Ông ta còn chưa nói hết rằng sẽ cho Lý Sư Sư một sự trong sạch. Hiển nhiên vẫn còn có điều giữ lại đấy.

Nói xong, Tống Huy Tông liền nổi giận đi ra ngoài, bên ngoài bốn người Lý Kỳ đều cúi đầu đứng, cho dù Triệu Hoàn đối với việc này hết sức tò mò, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, dù sao phương diện này liên lụy đến phụ thân và tình nhân của phụ thân.

Tống Huy Tông nhướng mày liếc mắt nhìn Lý Kỳ, chỉ thấy hắn đang nghiêng về hướng Phong Nghi Nô, mà Phong Nghi Nô thì đang dùng hai tay đỡ lấy hắn, hiển nhiên là có thương tích trong người, hỏi:

- Chân trái ngươi sao lại thế này?

Lý Kỳ ngượng ngùng nói:- Hồi bẩm Hoàng thượng, tự lấy kéo đâm mình ạ.

- Tự lấy kéo đâm mình?

Tống Huy Tông cười lạnh vài tiếng, đặt mông ngồi xuống ghế, nói:

- Tối nay thật là chuyện lạ liên tục, thậm chí có người tự lấy kéo đâm mình, người này lại còn là quan to Tam phẩm của trẫm.

Ông ta càng nói càng mỉa, cầm lấy bình trà trên bàn rót vào trong chén, đang định uống, Lý Kỳ bỗng nhiên nói:

- Hoàng thượng chậm đã, trong trà có độc.

BA!

Tống Huy Tông sợ tới mức nhẹ buông tay, chén trà lập tức rơi xuống đất, sợ hãinói: 

- Chuyện gì? Trong trà này vì sao lại có độc?

Ngươi hỏi ta, ta làm sao mà biết. Lý Kỳ nói:

- Thần không dám lừa gạt Hoàng thượng, trong trà này đích xác có thả dâm độc.

Tống Huy Tông vừa nghe đến dâm độc, sắc mặt càng kinh ngạc, lập tức trầm giọng nói:

- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Lý Kỳ nói:

- Chuyện là như vầy, hôm nay sau giờ ngọ, Sư Sư cô nương phái người mời vi thần tới nơi này kể chuyện xưa, vi thần xử lý xong chuyện tình hình kinh tế liền tớiđây, lúc ấy, Phong Nghi Nô vẫn chưa đến, trong phòng chỉ có ba người Sư Sư cô nương, Trúc Hinh, cùng với vi thần. Ban đầu, Sư Sư cô nương còn đang cùng vi thần thảo luận một số tình tiết đưa tới phong ba của hồi Thần điêu gần nhất, lúc này, Trúc Hinh rót cho vi thần và Sư Sư cô nương hai chén trà vừa mới pha, vi thần lúc ấy đang nói khát nước, vì thế uống một hớp lớn, nhưng vừa nói xong, chợt thấy đầu óc cháng váng, toàn thân nóng lên. Thực không dám dấu diếm, lúc trước khi vi thần đi sứ Kim quốc, từng bị thê tử vi thần là Da Luật Cốt Dục hạ mê dược một lần, cho nên vi thần lập tức phát giác bị người kê đơn rồi, đúng lúc này, Sư Sư cô nương cũng --- cũng xuất hiện bệnh trạng giống với vi thần.

Nói tới đây, hắn bỗng nhiên ngừng lại, Tống Huy Tông vỗ bàn một cái cả giận nói:

- Vì sao không nói nữa? Nếu như ngươi dám giấu diếm một chữ, trẫm nhất định khiến ngươi đầu rơi xuống đất.Mấy người trong phòng, không ai dám nghi ngờ những lời này của ông ta.

Lý Kỳ thở dài, nói:

- Vi thần lúc ấy trong lòng cảm thấy cực kỳ không ổn, thừa dịp một tia lý trí cuối cùng, cầm lấy cái kéo đặt ở cửa sổ phía trước kia đâm vào chân trái của mình, hy vọng có thể lấy đau đớn để chống cự dâm độc.

Lúc nói chuyện, tay hắn chỉ về hướng cái bàn.

Tống Huy Tông quay đầu thoáng nhìn, thấy trên bàn quả nhiên đặt một cái kéo, trên mặt còn có vết máu nhàn nhạt, trên mặt xuất hiện một tia biến đổi, giọng điệu thoáng hòa hoãn vài phần nói:

- Sau đó thì sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi