BẮC TỐNG PHONG LƯU

Tầm quan trọng của Giang Nam đối với Lý Kỳ, sớm đã là không cần nói cũng biết rồi, mặc kệ mối nhục Tĩnh Khang có đến đúng hẹn hay không, Giang Nam vẫn có tác dụng cứu mạng, vì vậy hắn vô cùng khẳng khái đối với Giang Nam, nói tóm lại, chính là ngươi cần gì, ta sẽ nghĩ hết cách để thỏa mãn ngươi.

Như vậy, một chi quân đội có thể bảo hộ Giang Nam ắt là không thể thiếu được rồi.

Nếu có Hàn Thế Trung trấn thủ, thì Lý Kỳ tương đối yên tâm.

Tuy rằng thánh chỉ đã hạ rồi, nhưng Lý Kỳ không vội bắt Hàn Thế Trung đến nhậm chức, mà mời y đi Thị Vệ Mã học cách huấn luyện kiểu mới của chính mình, kỷ luật tối thượng. Đương nhiên, hắn cũng mượn cơ hội này, giao lưu với Hàn ThếTrung rất nhiều, gia tăng hữu tình giữa đôi bên.

Hai người đã nhanh chóng lập nên một mối giao tình sâu đậm.

Thấm thoát mấy ngày, rốt cục Hàn Thế Trung cũng phải lên đường, Lý Kỳ và Tần Cối đi tiễn chừng hai mươi dặm, Hàn Thế Trung mới hết lời khuyên can, mời hắn dừng bước.

Lý Kỳ không miễn cưỡng thêm nữa, chỉ nói:

- Hàn tướng quân, không có quyền không thể lập uy, ngài đến Phúc Châu không cần băn khoăn nhiều, buông tay mà làm, nếu ai dám làm khó dễ giữa chừng, ngài cứ giết chêt kẻ đó cho ta, tốt nhất có thể giết một người răn trăm người, chỉ cần ta ở kinh thành một ngày, ngài ở Phúc Châu sẽ không phải lo, ngoài ra, nếu như thiếu kinh phí, trước tiên có thể mượn từ xưởng đóng tàu một ít, khi thư đến ta sẽ pháingười đưa qua.

Đây đúng là sự tín nhiệm lớn lao nha.

Hàn Thế Trung đường đường là một người đàn ông, cũng không khỏi cảm động hốc mắt ửng đỏ, một vũ phu không có danh tiếng gì như y, vậy mà, cũng chính vì gặp được Lý Kỳ, nháy mắt đã trở thành người đứng đầu của quân Đông Nam, phần ơn tri ngộ này thật sự là không nhỏ! Chắp tay nói:

- Bộ Soái xin yên tâm, nếu không chỉnh đốn tốt quân Đông Nam. Hàn Thế Trung nguyện lấy đầu thỉnh tội.

Lý Kỳ cười gật đầu.

Hàn Thế Trung vừa cười nói:- Hơn nữa, ta cũng đã học được không ít bản lĩnh từ Tần phó Kinh Tế Sử.

Tần Cối khoát tay một cái nói:

- Miên đi. Miên đi, ta cũng không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt đại nhân.

Nói xong y lại chắp tay nói:

- Hàn tướng quân, đi đường cẩn thận.

- Sau này gặp lại.

Hàn Thế Trung lại chắp tay hướng về phía hai người, rồi sau đó dẫn thuộc hạ rời đi.

Kỳ thật Lý Kỳ không muốn để toàn bộ những đại tướng này bên người, bởi vìngăn cản Kim Quốc cũng không phải là chuyện của Khai Phong, mà là chuyện của toàn quốc, hơn nữa cấm quân kinh thành hiện giờ còn có đám người Nhạc Phi, chuyện hắn phải suy nghĩ nhiều hơn nữa là quân đội của địa phương khác.

Tần phủ.

Sau giữa trưa hôm nay, Bạch phu nhân đột nhiên đến đây.

Lý Kỳ vội vàng mời bà đến hậu đường, cười ha hả nói:

- Mẹ vợ, mấy ngày nay thật sự là vất vả rồi.Bạch phu nhân tức giận nói:

- Cậu biết là tốt.

Lý Kỳ cười xin lỗi, hỏi:

- Hồng Nô nàng có khỏe không?

Bạch phu nhân nói:

- Sao có thể khỏe, ngày ngày la hét đòi trở về, mà cũng may là tính tình của Hồng Nô khá ngoan, nếu là như Thất Nương. Căn bản là không thể giấu giếm được. Tuy nhiên, ta nghe giọng điệu của Hồng Nô gần đây, dường như có chút oán giận cậu tại sao gần đây không tới thăm nó, chân của cậu vẫn chưa khỏi sao?

Vì không để tâm trạng của Quý Hồng Nô bị ảnh hưởng, vì thế Lý Kỳ vẫn không nói cho Quý Hồng Nô biết chuyện mình bị thương, còn để Bạch phu nhân thay hắncoi chừng Quý Hồng Nô.

Lý Kỳ nói: 

- Đã đỡ nhiều rồi. Qua hai ngày nữa con cũng định đến phủ một chuyến.

- Vậy thì ổn rồi.

Bạch phu nhân gật đầu, lại có thâm ý khác, nói:

- Tuy nhiên thương thế kia à, ta thấy cũng là đáng lắm.

Lý Kỳ a một tiếng, nói:

- Sao mẹ vợ lại nói như vậy?

Bạch phu nhân nói:

- Vương Phủ và con thù sâu như biển, lần trước đã có chuyện lớn như vậy.Hoàng thượng hãy còn bỏ qua, có thể thấy được Hoàng thượng vẫn vô cùng coi trọng Vương Phủ. Mặt khác, Vương Phủ cũng có mối quan hệ với hậu cung, mà Thái sư tuổi tác đã cao, một khi xuất hiện tình huống gì, Vương Phủ rất có khả năng Đông Sơn tái khởi, cho nên, lão ở lại kinh thành, trước sau cũng là một mầm hoạ, bây giờ rốt cục đã loại trừ mầm họa này rồi, coi như ta cũng bớt lo rồi! Cậu yên tâm, ta sẽ không hỏi cậu trong đó xảy ra chuyện gì.

Chuyện này từ đầu đến cuối tuy rằng chưa có ai biết, nhưng người thông minh đều nhìn ra được, đây nhất định có quan hệ với Lý Kỳ, mà hiện giờ Vương Phủ đã như vậy, bà cũng không cần phải e dè nhiều như vậy.

Ta đâu có sợ bà hỏi, ta là sợ bà lại bóp chỉ tính toán! Lý Kỳ phải cẩn thận cảnh giác mọi lúc với bà mẹ vợ xinh đẹp này, chuyện này nói nhiều sai nhiều, vội vàng nói sang chuyện khác:- Mẹ vợ, mẹ tới thật đúng lúc, con có mấy thứ muốn tặng cho mẹ, mẹ chờ một lát.

Nói xong, hắn quay ra bên ngoài hô:

- Trần đại nương, Trần đại nương.

Một lát sau, Trần đại nương liền đi đến, nói:

- Đại nhân, có gì căn dặn?

- Bà đi lấy cái hộp gỗ đỏ trong tủ của ta ra đây.

- Vâng.

Bạch phu nhân thấy hắn thần thần bí bí, nói:- Con muốn làm gì?

Lý Kỳ ha hả nói:

- Đợi lát rồi mẹ sẽ biết.

Chỉ lát sau, Trần đại nương kia đã đem cái hộp gỗ đó ra, mở ra xem thử, nhưng thấy bên trong là một bộ trang sức trân châu.

Ngọc sáng lấp lánh, thật là mê người!

Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, cho dù bà mẹ vợ xinh đẹp này thần cơ diệu toán như thế nào, nhưng cũng không tránh được, trong đôi mắt đẹp không khỏi đa hiên lên một ánh nhìn yêu thích, nhưng dù sao bà cũng không phải thiếu nữ vô tri kia, sẽ không vui sướng mà kêu lên liên tục, nói:- Đây là?

Lý Kỳ cười nói:

- Đây là tiểu tế hiếu kính mẹ.

- Không phải ta hỏi chuyện này, là ta hỏi những thứ này lấy từ đâu ra? Trang sức quý báu như vậy, tin là cậu sẽ không tự bỏ tiền ra mua để tặng cho bà già ta đây.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Mẹ vợ nói đùa rồi. Không sai, chỗ này mặc dù không phải con bỏ tiền ra mua, nhưng cũng là con mạo hiểm bị người vu cho tội danh tham ô mà có được, hơn nữa, nếu như mẹ vợ là bà già, mấy thiếu nữ kia có còn sống hay không, nhớ rõ, lần đầu tiên khi con và mẹ vợ gặp nhau, thiếu chút nữa đã nhận mẹ là Thất Nương rồi, nếu mẹ con hai người đi trên phố, người ngoài nếu không biết, không chừng còntưởng ai đó là muội muội nữa.

Ý của câu này, chính là chỗ này châu báu lấy ra từ Vương phủ, lòng hắn nghĩ dù sao cũng không lừa được, còn không bằng thẳng thắn mà nói ra.

Bạch phu nhân nhớ tới cảnh lần đầu tiên gặp Lý Kỳ, trên mặt ửng đỏ, liếc mắt nhìn thằng nhãi này một cái, nói:

- Tiểu tử này thực là cái gì cũng dám nói, ngay cả người làm mẹ vợ ta đây cũng dám trêu chọc. 

Nhưng trong giọng nói đâu có nửa phần ngụ ý trách cứ.

Lý Kỳ nghiêm túc nói:

- Oan uổng quá! Con đây đều là nói lời tâm huyết, nếu mẹ vợ không tin. Thì có thể ra phố hỏi thử xem, hoặc là đến hỏi cha vợ cũng được.Bạch phu nhân gắt một cái. Nói:

- Cậu bớt ở đây nịnh hót đi, ta cũng không phải người ưa nịnh đâu, tuy nhiên ta sẽ nhận bộ trang sức này, ngày khác sẽ cho Thất Nương làm hồi môn.

Lý Kỳ nói:

- Vậy sao có thể được, tiểu tế đã sớm chuẩn bị cho Thất Nương bốn, năm bộ, còn bộ này là con đặc biệt chọn cho mẹ vợ, bên trong châu trà thanh nhã này có một nét cao quý, phối hợp với khí chất duyên dáng sang trọng của mẹ vợ là hoàn mỹ vô khuyết. Tiểu tế dám nói, nếu cha vợ nhìn thấy, thì con mắt cũng phải mở to ra.

Bạch phu nhân nghe được mỉm cười khanh khách, trước ngực một trận ba đào mãnh liệt a, nói:

- Nếu lão già nghe được lời này của cậu, thế nào cũng phải lấy cái chổi đánh cho cậu một trận. Tuy nhiên, nếu đây đã là một phần tâm ý của cậu. Thì ta sẽ nhậnnó.

Nói xong bà lại cúi đầu liếc nhìn bộ trang sức kia, tình cảm yêu thích, cũng không thể che dấu được nữa.

Nữ nhân mà, bao nhiêu tuổi cũng không tránh được thế tục, Tần phu nhân kia tuyệt đối có thể xem như khác loại. Lý Kỳ ha hả nói:

- Đây chỉ là một phần trong đó, ngoài ra còn có một số tơ lụa thượng đẳng. Đợi lát nữa khi mẹ vợ trở về, con sẽ gọi người đưa lên.

Bạch phu nhân cười khổ nói:

- Rốt cuộc lần này con kiếm được bao nhiêu?

Lý Kỳ cười hắc hắc, nói:

- Chỉ một chút phí vất vả mà thôi, không nhiều, thật sự không nhiêu.Đời nào Bạch phu nhân sẽ tin hắn, tuy nhiên chuyện này đã không quan trọng rồi. Sự ra đi của Triệu Giai, Vương Phủ, đã cho thấy hai mối uy hiếp lớn của Lý Kỳ đã bị tiêu trừ. Hai phái cường thế nhất trong triều, Thái Kinh và Thái tử, đều có cảm tình vô cùng sâu sắc với Lý Kỳ, đại thế đã định. Nói sang chuyện khác:

- Đúng rồi, nha đầu Tam nương kia đâu? Tại sao không thấy nó.

- Phu nhân a!

Lý Kỳ lắc đầu thở dài.

Bạch phu nhân cau mày nói:

- Sao con thở dài?

Lý Kỳ lập tức đem chuyện chuyển hoa viên của Vương phủ đến Tần phủ nói với bà, lại nói:- Hiện giờ phu nhân cả ngày đều đứng ở hoa viên, cẩn thận chăm sóc mấy bảo bối đó.

- Thì ra là thế.

Bạch phu nhân cười khúc khích, nói:

- Không thể ngờ là đến hoa cỏ của Vương phủ con cũng không buông tha.

Lý Kỳ bật thốt lên:

- Nhổ cỏ nhổ tận gốc mà.

Bạch phu nhân nhíu cặp lông mày đen, nói:

- Nhổ cỏ nhổ tận gốc?

Chết. Nói lỡ miệng. Lý Kỳ cười ha hả, nói:- Đung vây a! Đây không nhổ tận gốc, cũng không thể chặt ngang thân cây mà chở đến được.

Nói đến đây, trong lòng hắn lại không ngừng kêu khổ, sao càng nói càng sai vậy chứ! 

Bạch phu nhân hồ nghi nhìn hắn một cái, nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ hắn tính toán ? Tuy nhiên dường như không có điều tất yếu này, Vương Phủ đã không tạo được uy hiếp đối với hắn, ta có nên nhắc nhở hắn một chút hay không, không đúng, không đúng, tiểu tử này không hề làm chuyện gì mà tốn sức vô bổ, nhưng hắn làm như vậy là tại sao chứ? Đáng tiếc, ta không biết rốt cuộc trong đó xảy ra chuyện gì, bằng không đã có thể phát hiện một ít dấu vết rồi.

Bà không phải chứ, ta chỉ vừa nói như vậy, bà đã nghĩ lâu như vậy? Còn không cho ta sống a, đừng làm ta sợ nha! Lý Kỳ sắp khóc rồi, có một bà mẹ vợ như vậy, thậtkhông biết là đại may, hay là đại bất hạnh. Dò hỏi:

- Mẹ vợ, người đang nghĩ gì vậy?

Bạch phu nhân hơi nao nao, khoát tay nói:

- Không có gì. Cậu đi làm đi, ta đi xem mấy bảo bối kia của tam nương.

Trong lòng lại nghĩ, thôi, bỏ đi, bỏ đi, chỉ cần tiểu tử này đừng làm ra chuyện có lỗi với Bạch gia ta là được rồi, hơn nữa, chuyện này cũng không tệ.

Lý Kỳ cũng không rõ rốt cuộc Bạch phu nhân đang suy nghĩ gì, đứng dậy đưa Bạch phu nhân ra hậu đường.

Bạch phu nhân vừa mới định đi tới hoa viên, bỗng nhiên Lỗ Mỹ Mỹ và Mã Kiều vẻ mặt lo lắng đi tới. Lý Kỳ cười nói:

- Mỹ Mỹ đến đó à.- Sư phụ.

Lỗ Mỹ Mỹ có nề nếp hướng tới Lý Kỳ hành lễ một cái.

Từ “Mỹ Mỹ” này ngươi có thể gọi sao? Mã Kiều âm thầm đằng hắng một câu, sau đó lại khẩn trương nói:

- Bộ Soái, Tửu quỷ mất tích rồi.

- Mất tích rồi?

Lý Kỳ nói:

- Là ý gì?

Lỗ Mỹ Mỹ nói:

- Là như vậy, đã bảy, tám ngày ta chưa gặp sư phụ rồi, vốn dĩ còn tưởng rằngông ấy lại trốn ở đâu đó uống rượu, nhưng, hôm qua, ta cùng với sư ca đến những nơi sư phụ thường đến tìm một lượt, cũng không tìm được ông ấy.

Mã Kiều thật cẩn thận dò hỏi:

- Bộ Soái, gần đây ngự tửu phường ít rượu sao?

Lý Kỳ đột nhiên cười ha hả, mới nói:

- Các ngươi yên tâm đi, Tửu quỷ không mất tích.

Lỗ Mỹ Mỹ vội vàng hỏi:

- Ông ấy ở đâu?

Lý Kỳ nói:

- Cụ thể thì ta cũng không rõ, dù sao lão có nói với ta, lão đi bắt hoàng tướcrồi.

- Bắt hoàng tước?

Mã Kiều và Lỗ Mỹ Mỹ không khỏi liếc nhau, cùng cảm thấy khó hiểu.

Lý Kỳ cười cười, nói:

- Các ngươi không cần lo lắng, ta thấy không bao lâu nữa sẽ trở lại thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi