BẮC TỐNG PHONG LƯU

Buổi triều sớm hôm nay đã kết thúc trong không khí ai ai cũng cảm thấy bất an.

Nhìn từ thái độ sủng ái gấp đôi lúc trước của Tống Huy Tông đối với Lý Kỳ hôm nay, gần như mỗi một vị đại thần trong điện đều tràn đầy cảm xúc, lần này Tống Huy Tông thật sự tức giận, may mắn vẫn là Lý Kỳ đã nhiều lần xây dựng kỳ công, nếu đổi lại là bọn họ, làm sao mà kết cục lại là như vậy?

Không ai biết, cũng không ai muốn biết.

Nhưng có một điểm có thể thừa nhận, bắt đầu từ hôm nay, chống lại hủ bại, đề cao liêm khiết này mới được coi là chính thức bắt đầu, sẽ không còn là chuyện đơn phương nữa.

Không phải bàn cãi khi hôm nay Tống Huy Tông là người thu hoạch lớn nhất, ông ta không chỉ dùng kỹ năng diễn xuất xuất thần đạt được hiệu quả như mình muốn, hơn nữa còn thuận tiện chỉnh lý Lý Kỳ một phen, trong lòng phải nói là sảng khoái không tả nổi, chỉ tiếc là trong niềm vui này, không thể chia sẻ với người bên cạnh, đây có lẽ chính là điều tiếc nuối duy nhất của ông ta hôm nay.

Ôi! Lại phải quét đường cái rồi!

Lý Kỳ vừa ra đại điện, mắt đã rưng rưng, ngước nhìn bầu trời mù sương của mùa xuân, tràn đầy chua xót, đương nhiên là chửi mắng nhiều hơn.

- Tiểu tử ngươi có tiền như vậy, tại sao còn muốn lòng tham không đáy, ngươi kêu ta nói ngươi cái gì mới được.

Đang lúc Lý Kỳ buồn bực đến cực điểm, phía sau hắn đột nhiên vang lên một giọng nói tức giận, người này chính là Bạch Thì Trung vừa nãy bị dọa đến sợ chết khiếp, ông ta có một đứa con rể như Lý Kỳ, nhất định là tổn thọ vài năm nha!

Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, nói:

- Cha vợ, không phải lúc nãy con nói rồi sao, lúc đó con thật không có những chủ ý này, ai có thể ngờ được cái con chó… tên đó sẽ nghĩ tới chuyện dùng cái này để viết văn. Còn nữa, tiểu tế đã phải nhận hình phạt cực kỳ tàn ác như vậy, cha vợ người lúc này nên an ủi tiểu tế mới đúng a!

- Hừ! Tiểu tử ngươi hãy biết đủ đi, vừa rồi thật đúng là hữu kinh vô hiểm, nếu không, hừ, có ngươi chịu đấy.

Lúc này, đám người Thái Kinh, Cao Cầu cũng đã đi tới, nhưng đều mang vẻ mặt tức giận nhìn Lý Kỳ, vừa rồi đúng là dọa bọn họ sợ khiếp.

Triệu Hoàn buồn bực lắc đầu, tận tình khuyên bảo, nói:

- Lý Kỳ, ta sớm đã nói với ngươi, ngươi làm buôn bán có bất kỳ thủ đoạn nào để kiếm tiền, ta cũng không quản ngươi, nhưng mà chút tiền nhỏ đó, sau này nói gì cũng không thể nhận nữa, không phải là lần nào cũng có thể may mắn giống như hôm nay đâu.

Tiền lớn đều dựa vào tiền nhỏ mà tích lũy thành đó nha. Lý Kỳ oa một tiếng, nói:

- Thái tử điện hạ, đây có thể nói may mắn sao? Bổn nhân tiếp theo sẽ phải quét đường cái một tháng nha! Thử hỏi có đại thần Tam phẩm nào đã làm chuyện này chưa, ta thấy à, phải nói xui xẻo mới đúng.

Lý Bang Ngạn cười rất vô lương, nói:

- Không sao, không sao, tiểu tử ngươi cũng không là lần đầu tiên làm việc này, sớm đã quen rồi còn gì.

Lý Kỳ xem thường nói:

- Đa tạ tả tướng an ủi, lần sau nếu có cần, ta rất vui lòng đem chút kinh nghiệm quý giá này truyền thụ cho tả tướng, tuyệt đối không thu một đồng nào.

Lý Bang Ngạn lập tức lắc đầu lia lịa như cái cái trống lắc, nói:

- Miễn đi. Miễn đi, kinh nghiệm này ngươi cứ giữ cho mình đi, ta không cần.

Tiểu tử này đúng là không chịu một chút thiệt thòi nào.

Những người còn lại đều lắc đầu cười khổ.

Tiểu tử này từ trước đến nay khá ương ngạnh, không thích bị gò bó, vẫn cần phải nhắc nhở hắn một hồi. Thái Kinh sợ Lý Kỳ không để trong lòng chuyện hôm nay, vì thế nghiêm túc nói:

- Lý Kỳ, thái tử điện hạ nói rất đúng. Sau này ngươi phải phải chú ý một chút, nếu như có lần sau nữa, e rằng sẽ thực sự bị cách chức điều tra. Nói không chừng còn liên lụy đến người khác.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Thái sư xin yên tâm, có được bài học lần này rồi, nói gì thì ta cũng sẽ không tái phạm nữa. Lúc nãy thật sự là phải cảm ơn thái tử điện hạ và thái sư đã tương trợ, nếu không, chỉ sợ lúc này ta đã trên đường đến phủ Khai Phong rồi.

Triệu Hoàn nói:

- Tạ ơn thì không cần, chỉ xin ngươi sau này chớ để cho ta lại phải lo sợ là tốt rồi.

Lý Kỳ gật đầu cười nói:

- Nhất định, nhất định.

Cao Cầu bỗng nhiên nói:

- Đúng rồi, Nhật Báo Chuối Tiêu này rốt cuộc là người nào làm ra, hôm qua ta cho người đi thăm dò, thậm chí ngay cả một chút đầu mối cũng không có.

Thái Kinh nói:

- Đúng a! Hôm qua gần như những người có thể phái đi, lão phu đều phái đi ra rồi, nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Triệu Hoàn nói:

- Không ngờ rằng đến Thái sư, Thái úy cũng không có đầu mối, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Còn thần thánh phương nào? Chính là lão tử ngươi đây! Lý Kỳ hừ nói:

- Nếu để ta tìm được người đó, ta nhất định… hừ hừ.

Hắn vốn dĩ còn chuẩn bị nói là bầm thây vạn đoạn nữa, nhưng nghĩ lại, chủ mưu phía sau chuyện này chính là hắn và Tống Huy Tông, bất luận là nói tới ai, đều bất lợi đối với chính mình a, vì thế hừ hai tiếng để thay thế.

Thái Kinh đầu tiên là thở dài, sau đó giọng nói lại lập tức lạnh lùng:

- Hắn có thể giấu giếm nhất thời, nhưng không giấu được cả đời.

Cao Cầu nhướn mày, nói:

- Ý của Thái sư là, Nhật Báo Chuối Tiêu này vẫn sẽ còn tiếp tục?

Thái Kinh gật đầu nói:

- Nếu người này chỉ là muốn trả thù Lý Kỳ, tìm đại một tờ giấy viết lên những tội trạng này là được rồi, hà tất còn phải làm ra Nhật Báo Chuối Tiêu gì đó, rõ ràng, người đó là tính toán sẽ như thế lâu dài, chỉ có điều, trước mắt lão phu vẫn không biết rốt cuộc đối phương có mục đích gì.

Không hổ là lão già Thái, đã sống hơn tám mươi năm, vẫn đúng là ưu thế, phàm là có một dấu vết để lại, đều có thể bị lão ta nhận thấy được, xem ra sau này ta vẫn phải cẩn thận một chút, tránh cho bị lão ta phát hiện quá sớm, nói vậy sau này cũng nhất định là lão ta phản ứng đầu tiên. Trong lòng Lý Kỳ âm thầm tính toán.

Thật ra không cần nói đến hắn, những lời Thái Kinh nói cũng để lại một bóng đen trong lòng Cao Cầu bọn họ, dù sao bọn họ cũng không là người trong sạch.

Thái Kinh thấy không khí có chút nặng nề, ha hả nói:

- Đúng rồi, lão phu gần như đã rất lâu không có đi xem kéo cờ, ngày mai định đến đó xem một chút, nếu như các vị có hứng thú, có thể cùng lão phu đi một chuyến.

Mẹ kiếp! Ngươi không phải chứ. Nhân gian bất sách nha, ngươi làm như vậy không phải là quá không hiền hậu rồi sao. Lý Kỳ khóc không ra nước mắt nhìn Thái Kinh, trong mắt tràn đầy sự khẩn cầu.

Lý Bang Ngạn lập tức hưởng ứng nói:

- Ha ha, tính ta một người.

Đám người Cao Cầu cũng đều hưởng ứng, duy chỉ có một mình Bạch Thì Trung trầm mặc không nói.

Thái Kinh nói:

- Thế nào? Hữu tướng không có hứng thú?

Bạch Thì Trung xấu hổ, cười nói:

- Thái sư, các ngài đi, thì là người đi xem trò vui, nếu ta đi, thì là bị người ta xem trò vui, không đi, nói gì cũng không đi.

Lý Kỳ buồn bực nói:

- Cha vợ, tiểu tế không đến mức khiến người mất mặt như vậy chứ?

Bạch Thì Trung nghe vậy nhất thời nổi trận lôi đình, nói:

- Tiểu tử ngươi còn không biết xấu hổ nói, con rể Bạch gia ta còn chưa bao giờ đi quét đường cái, lại càng không có đi quét hai lần, ta…ta, các vị, lão phu xin đi trước, hừ!

Ông ta nói xong, vung ống tay áo lên, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Đám người Thái Kinh ai ai cũng mang vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, đi tới bên cạnh Lý Kỳ, kỳ thật có thể ở trong tình huống không ảnh hưởng đến đại cục, bọn họ vẫn là rất thích thú được nhìn thấy Lý Kỳ xấu mặt, dù sao đến nay bọn họ người nào cũng đã từng bị Lý Kỳ đùa giỡn.

Thiếu chút nữa thì quên vị người cha vợ này của ta cũng là người rất trọng thể diện. Hoàng thượng, lần này xem như ta đã phục rồi, món nợ lừa dối ông trước đây, lần này cũng đã trả hết rồi. Nói không chừng, ta còn bị lỗ nữa. Không được, đợi lát nữa đến Quân Khí Giám một chuyến, xem xem ở đó còn có chỗ nào có thể vớt vát một chút, giá trị của lão tử đây đáng quý lắm, quét đường cái cũng không cần trả tiền lương sao?

Nghĩ đến đây, Lý Kỳ lập tức bỏ đi nhanh, đi về hướng Quân Khí Giám, nhưng đi được một nửa, một người đột nhiên đi tới từ phía đối diện, giọng điệu ân cần nói:

- Đại nhân. Ngài vẫn ổn chứ?

Người này chính là Tần Cối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi