BẮC TỐNG PHONG LƯU

Lý Kỳ xem như lọt vào trong sương mù, hỏi:

- Cô làm cái gì vậy?

- Bốc thuốc.

Lý Kỳ cảm giác vấn đề vừa rồi của chính mình có chút ngu ngốc, nhỏ giọng đề nghị:

- Có thể sang một bên nói chuyện không?

Lưu Vân Hi sửng sốt, gật đầu.

Lý Kỳ cùng Lưu Vân Hi đi sang một bên, nhỏ giọng hỏi:

- Ai, cô định xử lý tài sản của Bạch gia như thế nào?

Lưu Vân Hi nói:

- Quyên toàn bộ cho quỹ từ thiện Thanh Thiên thôi.

Lý Kỳ trợn to hai mắt hỏi:

- Mẹ nó! Cô bị điên rồi hả?

Lưu Vân Hi trừng mắt chửi Lý Kỳ:

- Ngươi mới bị điên ấy.

Lý Kỳ khoát tay nói:

- Được rồi, được rồi, chúng ta không nghiên cứu sâu hơn về đề tài này nữa. Hiện tại ta chỉ muốn biết, cô --- tại sao cô lại đem toàn bộ số tiền tài này quyên góp cho tên dở hơi kia nha, việc này quá hài hước đi.

- Tiền là của ta, ta làm gì thì liên quan gì đến ngươi.

- Ách… phải, tiền là của cô, nhưng vấn đề là, cô có thể quyên nó cho quỹ từ thiện của ta nha.

Lúc Lý Kỳ nói những lời này thì không khác gì một nhân viên bảo hiểm đang chào hàng cả.

Lưu Vân Hi nói:

- Vậy thì còn không bằng không lấy tiền này luôn đi.

- Thế thì tốt nhất rồi.

Nói xong Lý Kỳ lại buồn bực nói:

- Nhưng ta biết đấy là việc không thể nào xảy ra rồi, nhưng chẳng lẽ cô đã quên trước kia Cao Nha Nội đối xử với cô như thế nào rồi sao?

Lưu Vân Hi nói:

- Chuyện đó không trọng yếu, hơn nữa, y cũng đã nhận được sự trừng phạt thích đáng rồi, quan trọng nhất là quỹ từ thiện Thanh Thiên của y đích xác đã nhiều lần làm việc thiện, những lần đó ta đều xem ở trong mắt. Tiền tài của đám gian thần đều là thu được từ dân chúng, tự nhiên là muốn trả lại cho dân chúng rồi, đây cũng là điều sư phụ ta đã quy định, tuy nhiên, trước kia khi sư phụ ta còn tại thế, cảm thấy phiền hà nhất là việc phải xử lý số tiền này, bình thường đều là trực tiếp phái người đưa cho dân chúng nghèo khổ,nhưng làm như thế cũng không cứu được bao nhiêu người cả, hiện giờ có quỹ từ thiện Thanh Thiên, giúp ta giảm đi không ít chuyện, lại còn có thể cứu được càng nhiều người nữa, nếu bọn họ cứ tiếp tục duy trì được vậy, thì ta cũng không ngại số tiền kiếm được sau này đều quyên góp hết cho bọn họ.

Khắc tinh a! Thật đúng là gặp phải khắc tinh a! Cái chuyện tám gậy tre cũng không đánh đến cùng một chỗ này, chuyện gì y đều có thể khắc ta được, chả nhẽ ta mẹ nó không muốn sống nữa chăng.

Lý Kỳ trong lòng âm thầm nguyền rủa Cao Nha Nội, thật nhức đầu với y mà, hắn lui để cầu bước tiếp theo hỏi:

- Thập nương, chúng ta làm một vụ mua bán được không?

- Mua bán gì?

- Đem phủ đệ này của cô bán cho ta, nếu như ngươi muốn cứu trợ cho dân chúng thì nhất định phải bán phủ đệ này đi đấy, bán cho ai mà không phải là bán chứ.

Lưu Vân Hi lắc đầu cự tuyệt:

- Sư phụ ta định ra quy củ này bởi vì muốn trừng phạt đám người giàu có bất nhân này, chứ thực sự không phải vì tiền, dùng lời của sư phụ ta mà nói, chính là muốn cho bọn chúng nếm thử một chút cuộc sống nghèo rớt mồng tơi, cuộc sống không có nhà để về. Về phủ đệ này thì ngươi cứ yên tâm, ta trước đó sẽ thương lượng với Cao Nha Nội, nhất định phải cam đoan nơi này không còn là của Bạch gia nữa.

Mẹ nó! Cô làm vậy cũng quá tuyệt tình đi.

- Đây là quy củ, trước kia sư phụ ta đối với những thứ không mang đi được, bình thường đều là cho một mồi lửa thiêu rụi.

- Sư phụ của cô nhất định là một người điên.

- Rất nhiều người đều nói như vậy.

- Cô --- quy củ này là do con người định ra, có thể sửa lại mà.

- Ngươi nói không sai, nhưng ta không cảm thấy là quy củ này có điều gì không tốt, ta cũng phi thường căm thù loại người vì tiền tài mà làm việc thất đức đấy.

Lý Kỳ hít sâu một hơi nói:

- Rồi, xem như cô lợi hại. Sau này cô ngàn vạn lần đừng có việc gì cầu xin ta đấy.

Lưu Vân Hi cười dài nói:

- Vậy thì ngươi về sau cũng đừng đến cầu xin ta việc gì.

- Ta --- ta chính là thích cầu cô đấy, cô gây khó dễ được ta à.

Lý Kỳ thật sự thiếu tự tin khi nói câu kia, dù sao là người thì đều sẽ có lúc sinh bệnh, nếu bọn Hồng Nô các nàng ngã bệnh, hắn khẳng định vẫn sẽ chạy tới tìm Lưu Vân Hi đấy.

Lưu Vân Hi cười khanh khách hỏi:

- Đợi đến thời điểm ngươi chạy đến cầu xin ta, ta không thèm để ý ngươi thì sao?

Tiếng cười của nàng khiến cho Lý Kỳ cảm thấy lạnh lẽo xông thẳng lên trán, hắn nhỏ giọng nói:

- Ấy! Cô làm người nên công bình, công chính, công khai chứ, ta cũng không phải loại người vì tiền tài mà thất đức mà.

Lưu Vân Hi để lại cho Lý Kỳ một nự cười hồn nhiên, sau đó xoay người rời đi.

Có ý tứ gì? Lý Kỳ sửng sốt, đang muốn mở miệng hỏi, thì Bạch phu nhân đã đi tới nói:

- Lý Kỳ, thôi đi, mấy thứ này lúc sống không mang được đến, chết rồi cũng không mang đi cùng được, nếu có thể đổi lấy tính mạng của lão nhân, cũng coi như đáng giá.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Như vậy đi, mẹ vợ, mọi người dọn đến ở tại trang viên của con đi, chúng ta cũng không thiếu chút tiền ấy.

Nhưng khi hắn nói xong lời này, trong lòng hắn cũng cao thấp bồn chồn, phải biết rằng hiện giờ hắn vẫn đang nợ nần chồng chất.

Bạch phu nhân lắc đầu từ chối:

- Ý tốt của cậu ta xin nhận, nhưng địa vị hiện giờ của Bạch gia còn phi thường xấu hổ, dọn đến ở nhà cậu chỉ sợ sẽ đưa tới lời ra tiếng vào, nếu thế sẽ phi thường bất lợi với cậu, ta sẽ tự nghĩ được biện pháp lo liệu thôi.

- Nhưng mẹ còn có biện pháp nào nữa chứ.

Lý Kỳ vội vàng nói.

Bởi vì lần biến động lúc trước, khiến cho môn sinh, vây cánh cùng với thân nhân trong triều của Bạch gia đều bị đi đày hết rồi, những người còn ở lại đều là những người thân nhất của Bạch Thì Trung, hiện giờ toàn bộ những người trong phủ đệ này, ngoại trừ Lý Kỳ ra, không có ai sẽ nguyện ý đến trợ giúp Bạch gia.

- Mẹ ơi, con đã trở về.

Đúng lúc này, Bạch Thiển Dạ đột nhiên đi đến, lúc nàng nhìn thấy Lý Kỳ, còn ngẩn người, hỏi:

- Sao huynh lại ở đây? Xảy ra chuyện gì sao?

- Ta ---.

Bạch phu nhân giành trước nói:

- Thất nương, con lại đây, ta có một số việc muốn nói với con.

Bạch Thiển Dạ hồ nghi liếc nhìn Lý Kỳ, sau đó ừ một tiếng, đi theo phía sau Bạch phu nhân.

Qua một hồi lâu, Bạch Thiển Dạ đi ra từ phía sau, trên mặt ngược lại mang theo vẻ vui sướng, hiển nhiên, nàng cũng không phản đối việc dùng cả gia sản của Bạch gia để đổi lại tính mệnh cho cha nàng, hiện giờ Bạch Thì Trung có cơ hội thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, rời xa ốm đau, nàng đương nhiên phải cao hứng rồi.

Bạch Thiển Dạ đi đến trước mặt Lý Kỳ nói:

- Hôm nay thật sự phải cảm ơn huynh rồi, canh giờ cũng không còn sớm, huynh cũng nên trở về nghỉ ngơi đi.

Lý Kỳ nghe vậy trong lòng ngũ vị tạp trần, còn chưa nói được hai câu đâu, muội đã đuổi ta rời đi rồi. Hắn khẽ thở dài nói:

- Hoàng thượng có lời muốn ta chuyển cáo cho muội, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện đi.

Bạch Thiển Dạ hơi sững sờ, nhẹ nhàng gật đầu, đây là Hoàng thượng dặn dò, nàng cũng không dám ngỗ nghịch, đưa tay nói:

- Mời.

Hai người đi tới phía dưới một gốc cây, Lý Kỳ từ trong ngực lấy ra một tờ giấy đưa tới.

Bạch Thiển Dạ cũng không có đưa tay nhận lấy, chỉ hiếu kỳ hỏi:

- Đây là thứ gì?

Lý Kỳ chi tiết giải thích:

- Hoàng thượng đã quyết định thực hiện cơ chế tuyển cử ở mười huyện thành trên cả nước, nhưng trong đó nhất định phải có ba địa phương này, hơn ngươi, muội phải nghĩ ra được một bộ lý do đầy đủ có sức thuyết phục.

Bạch Thiển Dạ đầu tiên vui vẻ, nhưng sau đó lại lại lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, tiếp nhận lấy tờ giấy kia, mở ra vừa nhìn, đã kinh ngạc nói:

- Này ---.

Lý Kỳ nói:

- Muội chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, không nên nghĩ ngợi và cũng đừng có nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều ngược lại sẽ không có lợi với muội đâu.

Bạch Thiển Dạ thoáng gật đầu, hỏi:

- Muội biết rồi, huynh còn có chuyện gì nữa sao?

Lý Kỳ chần chờ một lát nói:

- Ngày đó muội nói rất đúng, ở rất nhiều phương diện, ta thật sự là có chút bảo thủ, cũng khuyết thiếu tín nghiệm đối với mọi người, hơn nữa ta cũng che giấu rất việc đối với bọn muội. Kỳ thật có ngăn cản được quân Kim hay không chẳng qua chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của ta thôi, đấy cũng là một bước đi nhẹ nhàng nhất, phía sau còn có hai bước nữa. Ta cũng không muốn lừa muội làm gì, dù cho ngày đó muội không nói những lời kia với ta, ta cũng sẽ tìm cơ hội để nói cho muội biết thôi.

- Bởi vì muội trở thành Kinh tế sử, đã khởi động nốt hai bước trong kế hoạch của ta, hơn nữa còn là một khâu mấu chốt, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho lúc đầu ta đáp ứng giúp muội trở thành Kinh tế sử, chứ không phải toàn bộ do mẫu thân của muội khuyên bảo. Nhưng ta tin tưởng sau khi muội nghe xong kế hoạch hoàn chỉnh của ta, liền sẽ minh bạch vì sao lúc đầu ta không chiếu cố cảm thụ của muội cùng với Bạch gia, bởi nếu như kế hoạch của ta thành công, hết thảy mọi việc lúc này đều không còn trọng yếu nữa, ta cũng hy vọng muội sẽ trợ giúp cho ta, hoặc nói là chúng ta cùng đi hoàn thành hai bước phía sau này.

Bạch Thiển Dạ nghe vậy không ngừng hoảng sợ, chỉ bước đầu tiên của kế hoạch này đã đầy đủ khiến cho thiên hạ khiếp sợ, khiến cho nhật nguyệt điên đảo như vậy rồi, sao có thể nói nhẹ nhàng như vậy được, phía sau hai bước kia chẳng phải ---. Đây quả thực là khiến cho người không thể tưởng tượng được.

----------oOo----------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi