Mẹ! Ngươi lại giở chiêu này, xưng thần con mẹ ngươi, còn muốn chúng ta cho các ngươi tiền, chiêu vặt vãnh này, đúng là quá coi thường người rồi đó. Lý Kỳ xua tay lia lịa, nói:
- Đừng đừng đừng, Vương gia, đừng nói mấy lời này nữa, nếu không, thế nào Hoàng thượng chúng ta cũng sẽ tiễn ngài trở về.
Lý Sát Nhĩ hoàn toàn hôn mê rồi, y vốn cho rằng đề nghị của mình đưa ra, Tống triều nhất định sẽ vội vội vàng vàng đáp ứng, các ngươi vốn có thế lực cân bằng với Kim quốc, nếu lại có thêm Tây Hạ chúng ta quy hàng, một bên tăng một bên giảm như thế, chắc chắn các ngươi sẽ thắng Kim Quốc một bậc, chuyện tốt thiên đại này, không lý gì các ngươi lại cự tuyệt nha.
Đáng tiếc bọn họ lại dự đoán sai một lần nữa rồi. Lưỡng diện tam đao của bọn họ, cũng làm cho Đại Tống hoàn toàn mất đi tín nhiệm đối với bọn họ, trừ phi các ngươi giao ra chính quyền, đem bản đồ của các ngươi dâng lên cho Đại Tống ta, nếu không, thì khỏi phải nói đến mấy cái này.
- Xu Mật Sứ sao lại nói lời ấy?
Lý Kỳ nói:
- Chúng ta mới vừa ký kết liên minh huynh đệ cùng với Kim Quốc, quay lưng đã đào chân tường của huynh đệ, đây cũng không phải là chuyện mà quốc gia quân tử ta làm. Hơn nữa, cứ như vậy, cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với minh ước của chúng ta và Kim Quốc, kính xin Vương gia thông cảm cho ta, đừng để cho ta khó xử.
Một câu vô cùng đơn giản này, khiến Lý Sát Nhĩ ruột gan đứt từng khúc, bàng hoàng không biết làm sao, y cũng không biết nên nói như thế nào nữa, bởi vì trong tay y đã không có lợi thế, không có lợi thế thì còn đàm phán thế nào đây.
Nếu như Tống triều thật sự đoạn tuyệt với Tây Hạ, hiện giờ bọn họ lại không thể đánh được Tống Quốc, như vậy bọn họ chỉ có thể dựa vào Kim Quốc. Nhưng cứ như vậy, bọn họ vốn đã không có tư cách đàm phán với Kim Quốc, Kim Quốc có thể tùy ý nắn bóp bọn họ, có thể nói sách lược ngoại giao của Tống triều thay đổi, đã dần dần Tây Hạ đẩy vào một ngõ cụt.
Lý Kỳ nhìn cũng không xê xích gì nhiều, cứ tiếp tục như vậy, Lý Sát Nhĩ thật sự sẽ sụp đổ. Vì thế nói:
- Vương gia, có câu này, ta không biết có nên hay không.
Lời nói khó nghe hơn nữa, ta cũng đã nghe không ít, còn sợ cái gì. Lý Sát Nhĩ vội vàng nói:
- Xu Mật Sứ mời nói, mời nói.
Lý Kỳ nói:
- Không phải ta nói Tây Hạ các ngài, cũng đâu phải không có tài cán gì, sao các ngài phải làm thần tử của người khác, đây là điều mà ta không nghĩ ra.
Thần tử cái gì, nếu không có lợi, chúng ta có xưng thần với Kim Quốc không? Lại nói, hiện giờ chúng ta với Kim Quốc chính là hai quốc gia, việc này tất cả mọi người đều biết, chỉ là các ngươi muốn nắm lấy điểm này không buông. Lý Sát Nhĩ ôm đầy oán hận trong lòng, nhưng ngoài miệng lại thở dài:
- Xu Mật Sứ có điều không biết. Chúng ta cũng có chỗ khó xử của chúng ta.
- Cái gì khó xử?
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Ngài nhìn Cao Ly người ta, và cả Da Luật Đại Thạch, sắp chết cũng không hàng, đặc biệt là Cao Ly, quốc gia không lớn hơn Tây Hạ các ngài bao nhiêu, e rằng quân sự còn không mạnh bằng các ngài, tuy rằng Kim Quốc đã bắt đầu tăng binh qua bên đó, nhưng là người ta cũng đã dám giằng co với Kim Quốc, vì giữ gìn sự tôn nghiêm của mình, tuyệt không xưng thần. Lại nói Da Luật Đại Thạch kia, lúc trước Kim Thái Tổ coi trọng hắn ta đến mức nào, nhưng Da Luật Đại Thạch thà làm đầu gà, chứ không làm trâu sau này, thế phải phục hồi Đại Liêu. Nhưng nhìn lại Tây Hạ các ngài, vì một chút thổ địa như vậy… đúng rồi, chỗ đất đó là Kim Quốc đã cho các ngài sao?
Lý Sát Nhĩ bật thốt lên:
- Cũng chỉ cho có một chút.
Lời kia vừa thốt ra, y liền tỉnh ngộ lại.
Lý Kỳ nín cười, nói:
- Chỉ một chút thổ địa như vậy, các ngài đã không cần cả sự tôn nghiêm rồi. Ta thừa nhận Đại Tống chúng ta trước kia có nhiều va chạm với Tây Hạ các ngài, nhưng mấy năm gần đây, chúng ta vẫn luôn hy vọng đối đãi với các ngài như một quốc gia bình thường, cùng các ngài kết làm mối lương duyên Tần - Tấn, nhưng là chính các ngài không biết ý tốt của chúng ta, ngài có thể trách chúng ta bất nghĩa sao? Nói thật với ngài, lần này các ngài xuất binh, quả thật là khiến chúng ta có chút thất vọng. Ta cũng biết các ngài là bất đắc dĩ, nhưng các ngài cũng phải thông cảm cho chúng ta. Giống với việc buôn bán, Túy Tiên Cư chúng ta có thế nào cũng sẽ không đi tìm một tửu bảo Phàn Lâu để nói chuyện mua bán. Nếu ký hiệp ước với một tửu bảo, thì hiệp ước này đối với chúng ta mà nói chính là độc dược. Nếu có thể có lợi, đương nhiên ông chủ của Phàn Lâu kia đồng ý thực hiện phần hiệp ước này, nhưng nếu trong đó có phát sự cố gì, câu nói đầu tiên của ông chủ Phàn Lâu có thể sẽ là phủ nhận hiệp ước này, chúng ta có thể làm sao, chỉ có thể ngậm bồ hòn mà thôi. Nói tóm lại, Đại Tống chúng ta sẽ chỉ bàn chuyện liên minh với một quốc gia bình thường và độc lập.
Trong câu nói, không để lộ ra hàm ý giật giây.
Chuyện này nếu là lúc trước, Tống triều phỏng chừng đã mừng rỡ như điên mà đáp ứng đề nghị của Tây Hạ. Đây là một chuyện khích lệ lòng người biết bao, nhưng trong chính sách của Triệu Giai, Lý Kỳ, thì quyết sẽ không tái phạm sai lầm kiểu này. Nếu Tống triều chấp nhận đề nghị của Tây Hạ, như vậy chẳng khác nào đẩy ngã Tống về phía trước. Đi và lấy cứng đối cứng với Kim Quốc, mà Tây Hạ thì lại nấp ở sau lưng, bởi vì Kim Quốc nhất định sẽ chỉ trích Tống Quốc là đục khoét chân tường, hiện giờ Tây Hạ chính là thần tử của ta, ngươi là huynh đệ của ta sao có thể chấp nhận thần tử của ta theo hàng, ngươi đây không phải là giấu dao sau lưng sao?
Hơn nữa nếu Kim Quốc xuất binh tấn công Tây Hạ, ngươi làm đại ca có thể không tương trợ được sao, nhưng ngươi và Kim Quốc lại là đồng minh, vậy sẽ khiến Đại Tống lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan.
Nhưng nếu Tây Hạ độc lập, tình hình sẽ không giống như vậy nữa. Đại Tống có thể ở phía sau ngầm trợ giúp Tây Hạ ngươi, nhưng Kim Quốc thì không có lý gì lại coi đây là cái cớ, tìm đến Đại Tống gây phiền toái. Ngoài ra, chúng ta có thể buôn bán, nhưng Đại Tống ta cũng không có nghĩa vụ cho ngươi tiền, lui mười ngàn bước mà nói, ai thích loại tiểu đệ trở mặt này như ngươi, đương nhiên, sau này nếu trở mặt, chúng ta cũng sẽ không bị ràng buộc bởi thân phận quân - thần, ta muốn đánh ngươi thì sẽ đánh ngươi.
Hiện tại cái mà Đại Tống theo đuổi là đồng minh các bên cùng có lợi, mà không phải là quan hệ quân - thần không hề bảo đảm mà lại tốn tiền uổng phí như lúc trước.
Đây hết thảy đều là căn cứ vào tiền đề của lực lượng quân sự quật khởi của Tống.
Đã nói đến nước này, Lý Sát Nhĩ sao có thể không hiểu được, ở trước mặt bọn họ chỉ có hai con đường có thể lựa chọn. Thứ nhất, chính là hoàn toàn nương nhờ vào Kim Quốc, không lui tới với Tống. Thứ hai, chính là độc lập, lấy thân phận của một bình thường quốc gia để liên minh với Tống.
Ở giữa hai con đường này, Lý Sát Nhĩ vẫn nghiêng về phía thứ hai. Bởi vì Kim Quốc cũng không hề tín nhiệm chút nào đối với bọn họ, lại thêm lần này, khiến trên dưới Kim Quốc đều vô cùng căm tức, hiện giờ quan hệ hai nước cũng đã sắp rơi xuống điểm băng, đầu nhập vào Kim Quốc thì nhất định sẽ bị Kim Quốc ức hiếp, nếu là như vậy, thì chi bằng tuyên bố độc lập.
Hơn nữa, Lý Kỳ còn tiết lộ hai tin tức quan trọng cho Lý Sát Nhĩ. Chính là Kim Quốc hiện giờ cũng là có rất nhiều phiền toái, phía đông có Cao Ly, phía tây có Da Luật Đại Thạch, đây đối với Tây Hạ bọn họ mà nói là một cơ hội tuyệt hảo. Bọn họ thậm chí còn có thể trợ giúp Da Luật Đại Thạch, dùng Da Luật Đại Thạch để kiềm chế Kim Quốc, bản thân có thể nhân cơ hội độc lập, vứt đi toàn bộ những thứ trên bề mặt, còn có thể giành được sự trợ giúp của Đại Tống.