BẮC TỐNG PHONG LƯU

Những thương lái lương thực này nghe đến đó mới hiểu được, hoá ra Lý Kỳ là đang mượn chuyện này để châm chọc bọn họ, bọn họ tuy không phải ý chí sắt đá, nhưng cũng sẽ không là nhân vật dễ đối phó.

Một người liền nói:

- Kinh tế sử, ngươi đem hết thảy trách tội ở trên đầu chúng ta, không khỏi có chút rất gượng ép đi nha, đây chính là chuyện triều đình cai quản, có quan hệ gì đến chúng ta đâu. Ngươi mới vừa rồi cũng nói, vật lấy hiếm là quý, lương thực ít, tất nhiên là bán đắt, điều này không gì đáng trách, người làm ăn nói chuyện làm ăn, Túy Tiên Cư các ngươi chẳng phải cũng như vậy sao, Thiên hạ vô song của các ngươi, bánh bao Hán, rồi đồ hộp có cái nào không đắt?

Người này chính là đông chủ cửa hàng gạo Tư Mã gia nam thành, gọi là Tư MãHạo.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Các ngươi đây không phải vật lấy hiếm là quý, mà là mổ gà lấy trứng, nếu là người làm ăn nói chuyện làm ăn, các ngươi chính là địch nhân là của ta, thậm chí là kẻ thù của bất kỳ một thương nhân nào. Buôn bán, buôn bán, không ai mua, chúng ta đi bán như thế nào? Đối với các ngươi mà nói càng phải như vậy, trên đời ít một người, các ngươi tương đương liền ít đi một khách hàng, cũng ít một công nhân, các ngươi tự tay bóp chết khách hàng của chính mình, đồng dạng, cũng bóp chết khách hàng của thương nhân khác, bao gồm cả Túy Tiên Cư của ta trong đó, nếu nhiều thêm vài lần như vậy, ta rất có thể khẳng định nói cho các ngươi biết, các ngươi chắc chắn bước vào vết xe đổ của bọn họ, da đã không còn, lông lấy chỗ đâu mà mọc.

Cố viên ngoại nói:- Kinh tế sử, bất kể như thế nào, chúng ta làm như vậy là không có trái luật pháp, ngươi thân là mệnh quan triều đình, nhằm vào chúng ta như thế, có phải lấy công mưu tư rồi hay không.

- Không không không.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Vừa trước hôm nay, ta chưa bao giờ lấy thân phận của Kinh tế sử nhúng tay vào việc này, nếu ta muốn lấy công mưu tư, chỉ bằng các ngươi, ta trong vòng ba tháng, sẽ chỉnh cho các ngươi táng gia bại sản.

Tư Mã Hạo hừ một tiếng, nói:

- Kinh tế sử nói lời này không khỏi có chút quá sự thật đi à nha.- Phải không?

Lý Kỳ cười ha hả, nói:

- Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, các ngươi trốn thuế lậu thuế vô số kể, thậm chí còn che giấu không ít đất đai, ta đây đều không nói đến nữa, lần trước cuộc khởi nghĩa Phương Lạp, triều đình thiếu lương thực. Các ngươi và Tam ti cấu kết với nhau làm việc xấu, trộn vào lương thực một nửa cỏ dại, đất đá bán giá cao cho triều đình, lừa tiền của triều đình, các ngươi nghĩ rằng ta không biết sao. Cái gọi là trí giả lo ngàn thứ, tất sẽ mất một thứ, các ngươi làm nhiều chuyện sai như vậy. Chẳng lẽ thật sự mỗi một chuyện đều làm đến mức không để lại dấu vết sao? Ta nghĩ rất khó. Đương nhiên, các ngươi là đều thương nhân cũng có thực lực, hậu trường đều rất vững chắc, nhưng chẳng lẽ ngươi đã quên bài học của đám sĩ phu lần này rồi ư, ta chỉ cần thu thập được chứng cớ về các ngươi, công bố khắp thiên hạ, đến lúc đó mặc dù triều đình muốn bảo vệ các ngươi, chỉ sợ cũng bất lực. Ai muốn thử xem tư vị được đăng báo, ta rất thích cho thỏa mãn người đó.Đám thương lái lương thực này nghe vậy, lại nghĩ tới tình trạng thê thảm của sĩ phu lần này. Mồ hôi trên mặt rơi càng ngày càng nhiều.

Hừ! Nói vậy đây là minh họa chân thật nhất về có tật giật mình. Lý Kỳ dĩ nhiên là cố ý dọa bọn họ, nếu hắn thật sự làm như vậy, vậy chắc chắn là cá chết lưới rách, cuộc sống của hắn cũng sẽ không khá giả. Cười nói:

- Ta duy nhất dùng thân phận Kinh tế sử tham dự vào, chính là lời nói mới vừa rồi kia, ta nói như vậy, chỉ là đang nhắc nhở các ngươi, không cần ham chút lợi nhỏ trước mắt kia, đến lúc đó nước mất nhà tan, trong tay ngươi cho dù có nhiều lương thực hơn nữa cũng bán không được. Không dối gạt các vị, kỳ thật ta vẫn cho rằng các ngươi làm như vậy là rất bình thường, lúc trước Hoàng thượng tính toán trực tiếp tạo áp lực với các ngươi, để các ngươi đem giá lương thực hạ xuống, nhưng bị ta ngăn trở, bởi vì các ngươi không có phạm pháp, triều đình muốn tham dự, cũng đứng không vững, cho nên, ta lựa chọn một loại biện pháp khác. Mục đích ta làm như vậy,đều không phải là muốn hại các ngươi, chỉ là muốn nhắc nhở các vị, các ngươi trước kia thực hiện sai lầm rồi, hơn nữa sai rất thái quá rồi.

Cố viên ngoại nói:

- Vậy không biết Kinh tế sử có gì chỉ giáo? Cố mỗ xin lắng tai nghe.

- Rất đơn giản, hợp tác với Thương Vụ Cục chúng ta.

Lý Kỳ dang hai tay ra nói.

- Hợp tác như thế nào?

Lý Kỳ nói:

- Đầu tiên tất nhiên là phối hợp với Thương Vụ Cục chúng ta ổn định giá lương thực.- Bao nhiêu?

- Hạn độ thấp nhất, mỗi đấu hai trăm văn.

- Vậy làm sao được chứ, ít nhất cũng phải bán hai trăm năm mươi văn, lúc trước Phương Lạp còn chưa khởi nghĩa, cũng phải hai trăm sáu mươi văn, huống chi hiện tại.

Lý Kỳ cười nói:

- Các vị không được sốt ruột, ta vẫn chưa nói xong, đầu tiên là ổn định giá lương thực, tiếp theo, tính toán ở trong vòng ba năm, tới thời kì Hoàng đế Triết Tông giá lương thực được khống chế.

Mọi người vừa nghe, cũng không thể tin nổi nhìn Lý Kỳ, thầm nghĩ, thật rachúng ta tình nguyện ngươi chưa nói hết.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Các vị nhất định cảm thấy ta đang nói mớ, nhưng, các vị có nghĩ tới hay không, kinh doanh lương thực kỳ thật không dễ làm, mua thấp, chính mình kiếm không được, bán cao, triều đình khó chịu, dân chúng cũng không thích, còn phải bị người mắng, người kẹp ở giữa rất khó xử nha. 

Cố Ngôn nói hừ nhẹ nói:

- Kinh tế sử biết thì tốt.

Lý Kỳ nghiêm mặt nói:

- Dân lấy ăn làm trời, lương thực này chính là căn bản của Đại Tống ta, tiến thêm một bước nữa mà nói, dân chúng, nông dân mới là căn bản của Đại Tống, các ngươitrữ hàng đầu cơ tích trữ, thương tổn chính là ai, cũng không thể nào là những đại phú nhân chúng ta đi, còn không phải là nông dân này, nông dân đều chết đói, ai tới trồng lương thực, các ngươi đi, hay là ta đi? Vậy còn không phải là đang mổ gà lấy trứng sao? Chẳng qua hiện tại kê vẫn còn tương đối nhiêu, tạm thời nhìn không ra hiệu quả, đợi cho tới một thế hệ con cháu các ngươi kia, cuối cùng sẽ nếm đến hậu quả xấu đấy. Các ngươi vì sao không thể đem ánh mắt nhìn xa một chút, trợ giúp nông dân trước, tiền tự nhiên sẽ tới.

Đại Lang của cửa hàng gạo Từ gia, chính là ca ca của Từ Phi nói:

- Kinh tế sử, ngươi nói chúng ta cũng đều biết, nhưng là chúng ta cũng có khó xử của chúng ta, chúng ta còn phải giao ra một bộ phận lớn lợi nhuận, giá cả lương thực nếu quá thấp, chúng ta đây cũng làm không nổi nữa.

Những người còn lại đều gật đầu, bên trên bọn họ còn có người, hàng năm đềuphải giao ra theo mức quy định.

Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Rất lý giải nổi khổ tâm riêng của các ngươi, nhưng ngượng ngùng, chính sách gần nhất của triều đình có thay đổi, cần phải có sự trợ giúp của các ngươi, mặc dù là hậu trường của các ngươi cũng nhất định phải phối hợp, đương nhiên, nếu là hậu trường của các ngươi đủ cứng mà nói, có thể lớn hơn Hoàng thượng, vậy thì coi như ta không nói gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi