BẮC TỐNG PHONG LƯU

Xem xong náo nhiệt, tiếp theo đương nhiên là ai về nhà đấy rồi. Người đi đường tiếp tục đi đường. Khách quan tiếp tục uống rượu tự nhiên. Về phần đám người Hồng Thiên Cửu lúc này mới nhớ ra [Thần Điêu Hiệp Lữ], liền chạy vào trong Túy Tiên Cư, mỗi người một tờ báo Đại Tống thời đại, thích thú đọc.

Chính lúc này Lưu Vân Hi được Lý Kỳ mời vào hậu viện.

- Ngươi mời ta vào đây làm gì?

Lưu Vân Hi ngồi xuống bàn, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.

Đương nhiên không phải tìm người tới là để lên giường rồi. Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói:

- Cô không phải vẫn luôn muốn dựa vào danh tiếng của ta giúp cô để có nhiều người đón nhận món ăn của cô sao?

Lưu Vân Hi hơi giật mình, nói:

- Ngươi không phải đã từ chối rồi sao?

- Ta từ chối khi nào?

Lý Kỳ cười ha hả nói.

Lưu Vân Hi vui vẻ nói:

- Vậy là ngươi đồng ý.

Lý Kỳ gật đầu, nói:

- Không sai, ta đồng ý giúp cô.

Lý Kỳ vui vẻ như vậy, Lưu Vân Hi lại cảm thấy có gì đó quỷ dị, tò mò nói:

- Vì sao?

Lý Kỳ đáp:

- Ta không có giấc mơ vĩ đại như cô. Nhưng, trên đời có nhiều món ăn, vậy thì bách tính sẽ có nhiều lựa chọn. Đồng thời cũng có nhiều tiền của. Huống hồ, ta cũng biết loại sâu bọ này thực sự là có ích cho người ta, đặc biệt là đối với những người bình thường không ăn được thịt đó.

Đầu năm nay, cái gì heo, dê đều không phải thứ mọi người có thể ăn được, khiến cho rất nhiều đứa trẻ từ nhỏ tới lớn đã bị thiếu chất dinh dưỡng. Tuy nhiên, trên bàn ăn của thời hậu thế đã có gà, vịt, thịt cá là món ăn dân dã truyền thống. Giống như châu chấu, dinh dưỡng của nó vô cùng phong phúc, thịt tươi ngon, hương vị như tôm, đã trở thành món ăn được yêu thích nhất của người hậu thế. Đặc biệt là đối với những người giảm béo mà nói, ốc sên cũng không phải là món ăn bị phản đối. Hắn hy vọng càng nhiều người được thưởng thức món ngon, giá thành thực phẩm sẽ rẻ đi.

Trong mắt Lưu Vân Hi hiện lên niềm vui sướng, liền cẩn trọng hỏi:

- Ngươi thực sự bằng lòng bái ta làm thầy?

Suy nghĩ của cô cực kỳ đơn giản. Cô cho rằng chỉ cần món ăn này qua tay của Kim Đao Trù Vương, người dân chắc chắn sẽ sử dụng bình thường. Vậy thì món ăn của cô cũng sẽ được phổ cập. Về phần danh tiếng gì đó, cô thực sự không quan tâm. Cô cần danh tiếng, chuyện đơn giản đó rất đơn giản, mở một phòng khám còn cao quý hơn cả đầu bếp. 

Bái sư? Lý Kỳ trợn tròn mắt lên nhìn:

- Đây là cô đã nghĩ sai rồi, nếu muốn ta bái cô làm thầy, cô không sợ tổn thọ à.

Lưu Vân Hi trừng mắt lên nhìn, không hiểu nói:

- Vì sao ta lại bị tổn thọ? Ngươi bái ta làm thầy, tài nghệ nấu bếp của ngươi nhất định sẽ được nâng cao thêm một bậc nữa.

Khẩu khí của người phụ nữ này còn lớn hơn cả Mã Kiều! Lý Kỳ không nén nổi liền bật cười nói:

- Ta đối với món ăn sâu bọ này không phản cảm. Nếu làm tốt, ta cũng bằng lòng nếm thử. Nhưng, muốn ta bỏ ra nhiều công phu để nghiên cứu, vậy thì thôi đi, ta rất bận.

Lưu Vân Hi liền nhướn mày nói:

- Ngươi cho rằng ta có chút bản lĩnh này?

- Vậy ý của ngươi là ngươi muốn nắm chắc phần thắng với ta?

Lý Kỳ cười nói.

Lưu Vân Hi lắc đầu nói:

- Mặc dù ta chưa từng nếm qua món ăn của ngươi làm. Nhưng ta cũng đã nếm qua món ăn của Túy Tiên Cư. Nếu nói về hương vị, ta không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng, ta có thể dạy ngươi một kỹ thuật, có thể khiến cho món ăn của ngươi càng ngon hơn.

Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói:

- Vậy ta muốn nghe xem.

- Nói không vô ích, hay là ngươi bằng lòng tỷ thí với ta một phen.

Lý Kỳ cười nói:

- So cái gì?

- Bắt đầu bằng canh cá.

- Bắt đầu bằng canh cá?

Lưu Vân Hi gật đầu nói:

- Chúng ta mỗi người chọn một con cá chép, chỉ được dùng gừng, hành, rượu, xem xem món canh cá của ai ngon hơn.

Lý Kỳ giật mình, gật đầu cười nói:

- Được.

Hắn đương nhiên là hiểu Lưu Vân Hi muốn lấy mạnh thắng yếu. Bởi vì nếu điều kiện không hạn chế để so tài, Lưu Vân Hi tuyệt đối không thể là đối thủ của hắn. Nhưng, hắn cũng muốn xem xem kỹ thuật mà Lưu Vân Hi nói rốt cuộc là cái gì.

Sau đó hai người tới nhà bếp của Túy Tiên Cư.

- Thơm quá!

Lưu Vân Hi vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt bốc lên, nhìn vào chỉ thấy là một nồi thịt vịt loang loáng dầu mỡ. Đừng nói tới ăn, ngửi thôi cũng đã thèm chảy nước miếng rồi.

Lý Kỳ cười giới thiệu:

- Đây chính là món ăn mới nhất của Túy Tiên Cư chúng ta hôm nay, lẩu thiên hạ vô song.

Cũng chính là dùng bia vịt với hình thức lẩu. Món này ở thời hậu thế cũng là món ăn mới được ưa thích mấy năm nay.

Lưu Vân Hi hiếu kỳ nói:

- Món thiên hạ vô song này của ngươi thật là đặc biệt.

Ngươi thật đúng là xem Kim Đao Trù Vương ta mua danh chuộc tiếng! Lý Kỳ mỉm cười, không nói gì.

Ngô Tiểu Lục bước tới, gật đầu nói:

- Lý ca, ca muốn vào bếp sao?

Lý Kỳ thản nhiên nói:

- Ngươi gọi người mang một con cá chép ngon lên đây cho ta.

- Một con?

Lưu Vân Hi nhíu mày nói:

- Chúng ta hai người, một con sao mà đủ?

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Hiện giờ nguyên liệu chính để phối hợp cùng đều đã định rồi. Vậy thì ta có thể làm ra hương vị nào, trong lòng ta đã rõ. Ta chỉ cần xem cô làm thế nào là được rồi.

- Lợi hại vậy sao?

Lưu Vân Hi hoài nghi nói.

- Thật là lợi hại.

Lý Kỳ không nghi ngờ chút nào gật đầu.

Lưu Vân Hi cười khúc khích, tự tin nói:

- Được, cứ như vậy đi.

Rất nhanh, một đầu bếp liền mang một chiếc thùng tới, bên trong đựng một con cá chép còn tươi sống.

Lưu Vân Hi nhìn vào trong thùng, thoáng gật đầu, lấy một túi vải từ trong ngực ra, mở túi vải ra, chỉ thấy bên trong là ba cây kim.

Ngô Tiểu Lục hiếu kỳ nói:

- Quái Thập Nương, lẽ nào cô định trị bệnh cho cá?

Lý Kỳ lắc đầu cười nói:

- Cũng không phải, cũng không phải, cô ta là muốn giúp cả giữ được hương vị tươi ngon nhất.

Sắc mặt Lưu Vân Hi liền kinh hãi, nói:

- Ngươi biết?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Tác dụng này ta biết. Nhưng, ta không biết dùng loại kim này châm cứu nấu nướng.

- Châm cứu nấu nướng?

Ngô Tiểu Lục kinh ngạc thốt lên, lập tức đầy hiếu kỳ nói:

- Lý ca, cái gì mà châm cứu nấu nướng?

Lý Kỳ nói:

- Bình thường chúng ta làm cá, hoặc là trước tiên giết chết rồi cho vào nồi, hoặc là trực tiếp ném cá sống vào nồi. Dù là làm phương pháp nào, cá cũng đều vẫn còn sống, là có tri giác đấy. Trước khi chết, nó nhất định sẽ nhảy lên giãy giụa mãnh liệt. Về phần máu chảy ra nhanh chóng, ở trạng thái kích thích cực độ và hoảng sợ. Điều này theo phương diện y học, đó là một bệnh trạng. Cho nên, bình thường chúng ta ăn cá, đều là khi cá ở trạng thái bệnh. Cho dù kỹ thuật nấu có cao minh, cũng không thể thưởng thức được vị tươi ngon vốn có. Nếu có thể khi lúc cá sống, không dựa vào bất kỳ dược vật nào khiến nó ở trạng thái giả chết, vậy thì khi chết có thể giữ được sự thuần tịnh của huyết dịch, thịt cá tươi ngon. Như vậy có thể bảo đảm được hương vị tươi ngon nhất của con cá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi