BẮC TỐNG PHONG LƯU

- Này, bây giờ ta muốn đến phủ Khai Phong, mấy người các ngươi có muốn đi cùng không?

Lý Kỳ cưỡi ngựa đứng trước cửa thành, sắc mặt bình thản nói với đám người Cao Nha Nội.

Loại chuyện mất mặt này ta không thèm đi với ngươi. Sài Thông ngáp một cái, nói:

- Ôi dà, thật mệt, xin lỗi, xin lỗi, ta về nghỉ ngơi trước, cáo từ.

Y nói xong cũng không cho những người còn lại có cơ hội mở miệng, liền cưỡi ngựa lắc lư rời đi.Con ngươi Chu Hoa xoay chuyển, có vẻ khiếp đảm nói:

- Nếu để cha ta biết ta đến phủ Khai Phong thì không thể không đánh chết ta. Ta không đi cùng các huynh đâu, đi trước đây.

Nói xong gã cũng vội vàng chạy mất.

- Hai tên điểu nhân không có tình nghĩa.

Cao Nha Nội lập tức mắng một câu, nhưng lại nghĩ, mình có nên đi hay không đây? Vì thế y và Hồng Thiên Cửu liếc mắt nhìn nhau, hai tên dở hơi châu đầu ghé tai thì thầm mấy câu.

- Khụ khụ

Cao Nha Nội khụ khụ hai tiếng, nói:- Lý Kỳ, chắc ngươi cũng biết rõ bản Nha Nội rất giống với Quan Nhị ca, đều nghĩa khí ngất trời

Lý Kỳ nhấc tay, nói:

- Hai người các ngươi chắc cũng không có ý không đi chứ?

Cao Nha Nội ngượng ngùng cười nói:

- Ngươi cũng biết đó, trước nay bản Nha Nội làm việc tốt không mong lưu danh, chuyện này tốt nhất vẫn do ngươi làm đi, chẳng phải ngươi thích loại danh lợi này nhất sao?

Lý Kỳ hừ nói:

- Vậy ta chẳng phải nên cảm tạ ngươi?Cao Nha Nội khoát tay nói:

- Vậy thì quá khách khí rồi. Có điềuha ha, khi ngươi đến phủ Khai Phong rồi cũng đừng nói tên của bọn ta ra là được.

Lý Kỳ cười nói:

- Nha Nội chẳng lẽ đã quên, Quách Kinh kia đã biết thân phận của ngươi từ sớm rồi.

- Vậy sao? Vậy làm sao đây? Việc này cũng không thể để cha ta biết nha!

Cao Nha Nội có chút bối rối, vội khoát tay nói. 

Lý Kỳ lườm y một cái, thở dài một tiếng nói:

- Được rồi, được rồi. Ngươi cũng đừng quá lo lắng, ta sẽ giúp ngươi giải quyết vậy.- Có thật hay không?

- Ngươi không tin? Vậy ngươi tự mình đi đi, dù sao ngươi và Thiếu doãn phủ Khai Phong cũng quen thuộc mà.

Hồng Thiên Cửu vội cười làm lành nói:

- Đại ca, những gì mà huynh nói, ta và ca ca sao lại không tin huynh. Vậy phải đa tạ đại ca rồi.

Cao Nha Nội ra sức gật đầu nói:

- Đúng lắm, đúng lắm, chúng ta cùng lénặc, ngươi làm việc, bản Nha Nội vô cùng yên tâm.

Lý Kỳ lắc đầu thở dài, không thèm để ý một đôi dở hơi này nữa, dẫn đôi cẩu namnữ kia đi đến phủ Khai Phong.

Nửa canh giờ sau.

Phủ Khai Phong.

- Ơ, Kinh tế sử đại giá quang lâm, Vương mỗ không tiếp đón từ xa.

Thiếu doãn phủ Khai Phong Vương Đỉnh vừa nghe Lý Kỳ đột nhiên đến đây, vội vàng ra đón, hiện giờ Lý Kỳ tựa như mặt trời ban trưa, dù là Vương Đỉnh ông ta cũng không dám chậm trễ.

- Đêm khuya quấy rầy, kính xin Vương Thiếu doãn thứ tội.- Nào có, nào có, Kinh tế sử đừng khách khí, mau mau mời vào.

Vương Đỉnh trực tiếp mời Lý Kỳ vào trong hậu đường. Ông ta làm quan nhiều năm, liếc mắt một cái liền nhìn ra lần này Lý Kỳ đến đây đích thị là có liên quan đến một nam một nữ kia, bèn dò hỏi:

- Kinh tế sử, hai người bên ngoài là ai vậy?

Lý Kỳ thở dài:

- Thực không dám dấu diếm, hôm nay ta tới đây thật ra là nhận ủy thác của người ta.

Vương Đỉnh ồ một tiếng, khó hiểu nói:

- Nhận ủy thác của người ta?Lý Kỳ buồn bực nói:

- Chính là Cao Nha Nội.

- Cao hiền chất? 

Sắc mặt Vương Đỉnh có chút quái dị, nói:

- Vì sao chính y không đến đây?

Lý Kỳ cười khổ nói:

- Chuyện này cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, làm sao y dám đến chứ, cho nên bọn họ nhờ ta đến đây thay bọn họ.

Vương Đỉnh càng nghe càng tò mò, nói:

- Vậy cuối cùng là chuyện gì?Lý Kỳ than nhẹ một tiếng, nói hết toàn bộ ra. Đương nhiên, hắn đổ hết những chuyện ám muội lên người đám Cao Nha Nội. Còn về phần mình, thì nhấn mạnh mình đã cứu Cao Nha Nội như thế nào, chỉ thiếu chút nữa là miêu tả mình thành hình tượng vĩ đại như siêu nhân rồi.

Chuyện này nếu để đám người Cao Nha Nội nghe được, thế nào cũng phải liều mạng với Lý Kỳ.

Vương Đỉnh nghe xong dở khóc dở cười, nói:

- Hóa ra có chuyện như thế, còn để bọn Cao hiền chất đụng phải, thật sự là vô xảo bất thành thư mà!

- Còn không phải sao, nếu không phải đúng lúc ta đuổi tới, thì bọn Cao Nha Nội khó có thể may mắn thoát khỏi rồi.Lý Kỳ lắc đầu nói.

Vương Đỉnh còn cho rằng Lý Kỳ đang ám chỉ với ông ta, vỗ bàn một cái nói:

- Đôi cẩu nam nữ này thật là to gan, lại dám mưu hại con trai của Thái úy, nếu ta buông tha cho bọn chúng, sau này không còn mặt mũi nào gặp Thái úy nữa.

Sặc! Ông muốn làm gì? Người ta cũng không có phạm pháp. Tuy nói ta cũng thường hay lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, bây giờ cũng giống hệt như vậy, nhưng ông cũng không cần phải nói rõ ràng như vậy nha. Lý Kỳ ho nhẹ vài tiếng, nói:

- Vương Thiếu doãn xin bớt giận, loại chuyện này nếu truyền đến tai Thái úy, chỉ e Thái úy cũng không còn mặt mũi nào.

Vương Đỉnh cười nói:- Chuyện này ngài có thể yên tâm, ta biết nên làm như thế nào mà.

Nếu ông biết, ta đâu cần tới đây. Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Vương Thiếu doãn đức cao vọng trọng, thưởng phạt phân minh, nhìn rõ mọi việc, sao ta không yên tâm được chứ.

Vương Đỉnh nghe thấy cười ha ha, nhưng lập tức tỉnh táo, lúc này Lý Kỳ nói những câu này, chứng tỏ là có hàm ý khác, không tỏ vẻ gì nói:

- Kinh tế sử, chuyện nhỏ nhặt này, ngài có gì thì cứ nói thẳng ra.

Lý Kỳ cười ha ha, nói:

- Là như vậy, hai người kia tuy rằng hạ lưu vô sỉ, nhưng trước mắt vẫn chưa phạm pháp, chúng ta cũng không tiện hỏi tội cùng bọn chúng. Nhưng, trước mắt không có phạm pháp, không có nghĩa là bọn họ trước nay chưa phạm pháp, ta thấyhai người này thân thủ rất cao, hơn nữa ra tay cực kỳ ác độc, cũng không phải hạng bình thường, bọn họ tuyệt đối che giấu những chuyện mà chúng ta không biết. Đây cũng là nguyên nhân căn bản mà ta dẫn bọn chúng đến đây. Ta cho rằng nên giữ bọn chúng lại, từ từ thẩm tra, có lẽ sẽ thu hoạch được nhiều hơn. 

Nói tới đây, Lý Kỳ sợ Vương Đỉnh nghe chưa hiểu, dứt khoát nói thẳng:

- Vừa rồi Vương Thiếu doãn cũng nói, đây là chuyện nhỏ nhặt, cũng không tiện làm ầm ĩ, sao lại cần Vương Thiếu doãn tự mình ra tay chứ, Vương Thiếu doãn chỉ cần phái vài người tin cẩn từ từ thẩm vấn hai người bọn chúng cũng được, không gấp, thực sự không gấp đâu.

Nói tới đây, Vương Đỉnh tuy không rõ Lý Kỳ rốt cuộc muốn làm gì, nhưng ông ta cũng biết rõ chuyện này không đơn giản như vậy, nghĩ thầm, đây cũng không phải là đại sự gì, sao không thuận theo lòng người chứ, ha ha nói:- Kinh tế sử nói có lý, cứ làm như thế đi.

- Đa tạ, đa tạ.

Sau khi thỏa thuận việc này xong, Lý Kỳ lại tùy tiện hàn huyên với Vương Đỉnh vài câu về chuyện buôn bán, rồi sau đó đứng dậy cáo từ.

Nhưng hắn vừa mới ra khỏi phủ Khai Phong, thì có hai bóng người chui ra, chính là Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu.

Cao Nha Nội vội vàng nói:

- Lý Kỳ, ngươi có bán đứng ta hay không?

Lý Kỳ tức giận nói:- Nhị vị không phải rất tin tưởng ta sao, sao còn đứng ở đây hả.

Hồng Thiên Cửu ha ha nói:

- Đại ca, huynh đừng hiểu lầm chúng ta, vừa rồi sau khi từ biệt, chúng ta cảm thấy để một mình đại ca đảm đương việc này rất không hiền hậu, vì thế bèn chạy đến, vừa mới đến đây thì thấy đại ca đi ra.

- Phải phải phải, chúng ta vừa mới đến thôi.

Cao Nha Nội gật đầu. Giấu đầu hở đuôi, tiện thể đưa mắt tán thưởng Hồng Thiên Cửu.

Hai tên dở hơi các ngươi, thật sự coi ta là con nít ba tuổi nha! Lý Kỳ cười thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng lại thở dài:- Cũng thiệt thiệt cho các ngươi còn có tâm tư này, không uổng công ta vừa rồi bỏ cả mặt mũi để bảo vệ các ngươi.

Cao Nha Nội mở trừng hai mắt, hiếu kỳ nói:

- Có ý gì?

Lý Kỳ nói:

- Cònvừa đi vừa nói chuyện đi.

Trước hết hắn dẫn Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu ra khỏi phạm vi phủ Khai Phong, rồi mới nói:

- Nói tóm lại, vừa nãy ta nói với Vương Thiếu doãn, mấy người các ngươi thấy chuyện bất bình nên rút dao tương trợ, kéo ta đang kề cận cái chết trở về, tức là nói ngược lại sự việc đó. Tóm lại là việc xấu ta gánh, anh hùng thì các ngươi làm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi