BẠCH BÍCH VI HÀ



Bùi Tu Vân chỉ vừa khỏi bệnh, ngồi hóng gió được một lát đã cảm thấy hơi mệt mỏi.

Sau khi đỡ chàng về giường nghỉ ngơi, Tống Tích liền cáo biệt rồi về nhà.
Đi được vài bước, nàng thấy một thiếu niên đang ngồi xổm trên tảng đá cạnh bờ sông, một tay cầm chiếc ô giấy dầu vàng nhạt, nom cực chói mắt giữa làn sương.

Tay còn lại của cậu cầm cái cần câu gỗ, phần đỉnh trụi lủi có thắt một nút dây, ngồi trên nền gạch xanh đặng câu cá.
“Ê, muội vừa đi tìm tiên sinh phải không?” Ô của Triệu Minh Đức ngả về phía sau, lộ ra khuôn mặt tuấn tú.
Tống Tích khó hiểu, “Liên quan gì đến huynh? Mà huynh đang làm gì đấy?”
Triệu Minh Đức nhảy khỏi băng đá, đi tới trước mặt nàng.

Thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, dáng vẻ tựa như thanh trúc vươn cao sau cơn mưa, hao gầy mà đơn bạc.


Cậu đã cao hơn nàng tận nửa cái đầu.
“Khương Thái công câu cá, chờ người nguyện cắn câu.”
“Huynh bị ngáo à?” Tống Tích nguýt cậu một cái.
Triệu Minh Đức vội giơ tay ngăn nàng lại, “Muội nói xem, có phải thành tích của muội tốt là do tiên sinh thiên vị muội không hả?”
Tống Tích lụi khuỷu tay vào bụng cậu, “Cứ thành tích tốt là thiên vị à? Ta thấy đầu óc của huynh bị than nhuộm đen mất rồi!”
Triệu Minh Đức ‘ứ hự’ một tiếng, vội che bụng mình lại, sắc mặt đưa đám nói: “Con sai rồi.

Bà nội Tống ơi, tha cho con đi.”
Bấy giờ, Tống Tích mới cười thành tiếng, “Thế mới được chứ.

Huynh tìm ta có chuyện gì không?”
“Hôm nay không có tiết, tìm muội đi câu ếch nè.” Hai mắt Triệu Minh Đức ngập tràn mong đợi.
“Đi thì đi!” Tống Tích đáp.
Hai người đi thẳng về hướng Tây, ra khỏi thôn, tới đồng ruộng.
Vào mùa mận chín, ruộng không có người trông, cỏ dại mọc ngổn ngang bên bờ ruộng.

Sắc xanh đậm đà, trên những chiếc lá đơm đầy những hạt nước long lanh trong suốt.
“Từ từ.” Triệu Minh Đức đột nhiên dừng lại, xoay người.
“Hả?”
Triệu Minh Đức ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài nắm lấy vạt áo nàng, cuộn lên rồi buộc thành nút.
“Đừng để y phục bị ướt.” Cậu giải thích.
“Vậy y phục của huynh thì sao?” Tống Tích tò mò hỏi.

“Ta… Nhà ta có người làm giặt đồ cho ta rồi.” Mặt cậu thoáng ửng đỏ, vội vàng đứng dậy rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Ờ…” Đúng là con nhà địa chủ, đến quần áo cũng không phải tự giặt.
Mưa mỏng như lông trâu, gió nhè nhẹ thổi, không những thổi xuyên làn mưa mà còn thổi thành từng làn sóng biếc.

Cách đó không xa, mấy con cò trắng chậm rãi dạo trên cánh đồng.

Thấy hai người đến gần, chân cò mảnh khảnh liền đạp vào trong bùn, vỗ cánh bay tít lên trời.
“Quác quác —”
Triệu Minh Đức giơ ngón tay lên môi, vừa cúi thấp người, vừa cẩn thận quan sát.
Tống Tích ngồi xổm xuống, thò tay gạt lá lúa ra.

Một con ếch ngồi ngay dưới gốc lúa, da xanh bụng trắng, trên lưng còn có ba đường kẻ dọc.
Triệu Minh Đức nhanh chóng cầm cần câu gỗ của mình lên, móc trong ngực áo ra một nhúm bông, xé thành miếng nhỏ rồi dùng sợi chỉ mỏng buộc chặt.
“Cây bông?” Tống Tích gần như trợn tròn mắt, “Huynh cắt được bông luôn hả?”
“Đương nhiên rồi.” Triệu Minh Đức ngồi cạnh Tống Tích, một tay cầm cần câu gỗ, một tay cẩn thận đưa sợi giây ra trước mặt con ếch.
“Ta nói cho huynh biết, ếch chỉ có thể nhìn thấy đồ vật đang cử động thôi, huynh lắc lắc nó trước đi.” Tống Tích huých khuỷu tay vào cánh tay cậu.
“Lắc liền đây.” Cậu khẽ lắc cổ tay, sợi chỉ kéo theo nhúm bông, lạng qua lạng lại trước mặt con ếch.
Đôi mắt của ếch đảo vài cái theo nhúm bông, bất chợt, hai chân của nó đạp về sau, bật thẳng tới trước, đớp lấy nhúm bông.
“Lẹ lẹ lẹ, giật dây về!” Tống Tích phấn khởi lắc lắc tay Triệu Minh Đức, hú lên.
Triệu Minh Đức vội vung tay ra sau.
Dường như con ếch đang bị sợi dây treo trên không trung cũng cảm thấy mùi vị trong mồm sai sai, nên lập tức há miệng ra rồi trốn vào đồng ruộng bát ngát.
“Chạy… Chạy mất rồi.” Tống Tích chán chường.
Từ vui sướng đến tiu nghỉu chỉ vọn vẹn một giây.

“Haiz, để ta câu lại cho muội.” Triệu Minh Đức cũng rất thất vọng.
“Cây bông không câu được đâu.” Tống Tích đứng dây, phủi phủi tay, quyết định ra về.
“Ơ, không thử lại à?” Cậu gọi với theo.
“Khỏi.” Tống Tích xua tay.
Tùm!
Nghe thấy một tiếng nước lớn, nàng không khỏi ngoái đầu lại.

Chỉ thấy Triệu Minh Đức đã đứng dưới mương, hai chân để trần.

Cậu cúi người xuống, đôi tay thọc hẳn vào đống bùn ẩm ướt như vừa bắt được gì đó.
“Ta có cái này cho muội nè!” Triệu Minh Đức ngẩng mặt lên, hưng phấn đào ra một con lươn trơn trượt từ đống bùn, nó đang điên cuồng giãy giụa trong tay cậu.
Tống Tích liền cứng đờ người, “Ta cảnh cáo huynh, đừng có lại gần ta.”
“Có gì đáng sợ đâu.” Triệu Minh Đức đi tới.
“Áaaa!” Tống Tích quay người bỏ chạy.
“Tống Tích!” Triệu Minh Đức chẳng thèm xỏ giày, một tay cầm con lươn, một tay xách giày, không ngừng dí nàng.
“Triệu Minh Đức, huynh chết chắc rồi!” Tống Tích hét lớn.
“Không đáng sợ tí nào luôn á, thiệt!” Triệu Minh Đức bất đắc dĩ giải thích.
“Cút!!!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi