BẠCH BÍCH VI HÀ



Tống Tích nhảy khỏi đùi chàng, bàn chân trắng nõn đáp xuống nền đất lành lạnh, đồng thời ôm theo bộ váy mà mặc đại lên người.
Bùi Tu Vân nhẹ véo bầu ngực của nàng như đang khinh bạc, nhướng mày hỏi: “Không mặc áo lót à?”
“Mặc cái gì mà mặc…” Tống Tích đỏ mặt nói.
Từng lớp vải mỏng như sương chồng chéo thành cánh ve sầu, màu tuyết chuyển động, áo khoác lụa mỏng như châm lên ngòi lửa.
“Lại đây.” Giọng nói của Bùi Tu Vân hơi khàn.
“Không lại, tiên sinh toàn trêu ta thôi.” Tống Tích khoanh tay, nghiêng đầu nói.

Hai má vẫn còn ửng đỏ, khuôn mặt sống động vô cùng.

“Không trêu muội.” Chàng vươn tay ra.
“Thật không?” Tống Tích nửa tin nửa ngờ.
“Thật.”
Nàng chậm rì rì đi tới, Bùi Tu Vân liền khom người túm chặt cổ tay của nàng, kéo thẳng vào lòng.

Ngón tay dài trực tiếp luồn vào cổ áo, nắm trọn bầu ngực đẫy đà, không ngừng xoa nắm.

Đầu ngón tay không quên trêu chọc nhũ hoa, khẽ kích thích bằng móng tay.
“Tích Nhi, xin lỗi, vi sư không nhịn được,” Eo chàng thúc về phía trước, cách một lớp vài dệt, nàng cảm nhận được thứ cứng nóng vô cùng.
“Cho nên cầm lòng không đậu…” Chàng lẩm bẩm một mình, ngón tay cuộn vạt áo lên rồi vuốt ve đôi chân thon dài của Tống Tích.

Bùi Tu Vân cởi chiếc quần lót vướng víu ra, sau đó đáp bàn tay lên bãi cỏ thưa thớt giữa hai chân nàng.

Hai ngón tay chắp vào nhau, luân phiên xoa ấn hạt châu rồi luồn xuống hai mép, tách mở cánh trăng khuyết.
Chàng đặt Tống Tích nằm trên bàn nhỏ, để nàng tự ôm chân mình, phô ra hoa tâm kiều diễm.

Cánh môi ướt át như mưa xuân của chàng vô thanh vô thức vùi trong hoa huyệt, ngậm lấy thịt non mềm mại, lòng bàn tay thôi xoa nắn hạt châu, thay vào đó là nhẹ nhàng vân vê.
Tống Tích hơi gấp chân lại, gót chân cởi áo choàng màu khói của Bùi Tu Vân ra, sau đó lại cuộn ngón chân câu lấy bả vai của chàng.

Đầu lưỡi ướt mềm thong thả liếm láp thung lũng, mặt lưỡi thô ráp dịu dàng cọ xát thịt non mềm mại.

Xúc cảm tái tê chồng chéo trong hoa huyệt của nàng, khiến nàng cảm thấy trống vắng.
Đầu ngón tay của chàng khẽ dùng sức, gảy vào đỉnh thịt sâu thẳm trong hoa tâm, khiến nó cứng lên.

Dưới sự liếm láp của chàng, hoa huyệt dần dần rộng mở, chất dịch trong suốt như pha lê ồ ạt trào ra.
Bùi Tu Vân nắm tay nàng ấn xuống khe hở.
“Muội tự ấn nó.” Bùi Tu Vân vươn tay, kéo cổ áo xộc xệch của nàng xuống rồi nắm lấy đôi gò bồng nhẵn mịn.

Ngón tay thon dài không quên kích thích đỉnh hồng cương cứng.
Tống Tích đặt chân trên vai chàng, đầu gối bạnh ra hai bên, hoa tâm mở rộng.

Có lẽ là do từng được chàng yêu rất nhiều lần nên nàng đã sớm không xấu hổ nữa.

Ngón tay của nàng luồn xuống hoa tâm mềm mại, câu lấy thịt non bên trong cho chàng soi xét.
Hơi thở của Bùi Tu Vân nóng rực, nóng đến nỗi hoa dịch trong nàng lũ lượt chảy ra.

Chàng cúi đầu, vươn lưỡi oanh tạc, cướp đi một đợt hoa dịch từ chỗ sâu.


Sau đó, đầu lưỡi trơn trượt lại liếm ngược lên trên, lách vào hoa tâm ấm nóng rồi dấy lên từng đợt sóng triều.
Cơ thể của Tống Tích hơi run lên, ngón tay ra sức tách mở hoa tâm, để đôi môi ướt mềm của chàng có thể ngậm trọn thung lũng non nớt.
Đầu lưỡi của Bùi Tu Vân ung dung khuấy động trong đó, quyện cùng hoa dịch mà gảy vách động mềm, lau đi ẩm ướt trên những nếp gấp.
Chàng hạ tay tháo thắt lưng, cởi quần lót màu trắng rồi cầm lấy thịt căn đã sớm ngẩng cao đầu, tuỳ tiện vuốt vài cái.

Nó lập tức bừng bừng phấn khởi, lỗ sáo còn rỉ ra vài giọt trong suốt.
Bùi Tu Vân đứng dậy, nụ hôn dịu dàng rơi xuống cái bụng nhỏ nhắn của Tống Tích.

Chàng cởi quần, vén vạt áo màu lục qua rồi phủ lên người nàng.
Ngón tay dài vét lấy hoa dịch bên cánh trăng khuyết bên dưới,
“Tích Nhi,” Giọng chàng trầm thấp khản đặc, “Ta tặng muội một ngụm mật tiên.”
Cái hôn nóng bỏng quyện cùng cánh môi anh đào, nước thấm dày đặc như nhấn chìm Tống Tích.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi