BẠCH BÍCH VI HÀ



Trời mưa.
Bùi Tu Vân cầm một quyển sách, từ giàn hoa tử đằng đi đến dưới hiên.

Chàng ngồi trên đất, phất tay áo màu lam ám khói, tay còn lại chống cằm, nâng chén rượu ấm áp dưới vầng trăng.
Trước khi đi, Bùi Hoằng Văn còn cố tình nhắc chàng bớt uống rượu, bớt viên phòng.

Nhưng đáy lòng chàng luôn cảm thấy ngứa ngáy, bên tai chàng như có một giọng thì thầm: “Không sao đâu, chỉ uống một chút thôi, sẽ không có vấn đề gì.”
Thế thì xem như là không sao đi.

Chàng nâng chén rượu đúc bằng sứ trắng, lắc khẽ dưới ánh trăng bạc chảy.

Dịch rượu trong chén đọng lại vệt đỏ trên thành chén.
“Tiên sinh!”
Hình như chàng nghe thấy một tiếng gọi rất to.
Lẽ nào chàng say rồi? Tống Tích mới về nhà cơ mà, há lại có thể đến chỗ chàng kia chứ?
“Tiên sinh!” Lại một tiếng gọi vang lên, lần này đã mang theo âm khóc nức nở.
Bùi Tu Vân kinh ngạc, vội đi ra trước viện, mở cổng ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy chàng, cô nương ướt sũng cả người lập tức trở nên vô lực, nhào vào lòng chàng.
Trên đời này luôn có một người như thế, là ánh đèn trong đêm tối vô tận, là ánh lửa cuối trời đông buốt giá, là nơi che gió chắn mưa.
Ta trèo đèo lội suối, vượt bao gian khổ chỉ vì có được sự ấm áp này.
“Tiên sinh…” Ngón tay trắng nõn siết chặt vạt áo của chàng.
Cuối cùng, Tống Tích cũng có thể khóc thành tiếng mà không phải để ý điều gì.
“Sao nàng mới về nhà lại khóc thành thế này rồi?” Ngón tay của Bùi Tu Vân đặt trên khoé mắt của nàng, nhẹ nhàng lau đi vết nước.
Khuôn mặt đẫm nước mắt được đôi bàn tay thân thương ủ lấy, Tống Tích nức nở: “Rõ ràng muội không làm sai gì cả, tại sao cứ phải gánh chịu tiếng ác vô cớ này?”
Sắc mặt của Bùi Tu Vân đinh lại, dẫn nàng đến dưới mái hiện rồi đưa chén rượu ấm áp cho nàng.
“Muội uống đi, làm ấm cơ thể.


Chậm thôi, chúng ta từ từ nói.” Chàng đi vào phòng, một lát sau lấy ra khăn tay đã vắt nước ấm.
Bùi Tu Vân ngồi bên cạnh nàng, cởi búi tóc của nàng xuống rồi lau chiếc khăn tay vẫn còn hơi ấm lên trán nàng.

Nắm ngón tay mở ra, đặt ở hai bên sườn mặt của nàng, dịu dàng vuốt ve.
“Thu sắp sang rồi, nàng lại đội mưa như vậy, ít nhất cũng phải mang theo ô chứ.” Chàng thủ thỉ, hàm ý trách cứ.
Tống Tích cúi đầu, yên lặng uống một hớp rượu, trong bụng lập tức trở nên ấp áp.
Bùi Tu Vân cất chiếc khăn ướt đi rồi tìm một chiếc khăn khô, sau đó buộc mái tóc của nàng lại.

Sau đó, chàng vén góc áo màu trắng, ôm nàng vào lòng, chắn đi toàn bộ gió lạnh của đêm mưa cuối hè.
Tống Tích cuộn trong lòng chàng, chậm chạp kể lại chuyện mình đã nghe thấy hôm nay.

Hẳn là do cái ôm của chàng quá đỗi ấm áp, khiến nàng dựa vào vai chàng, mơ màng muốn ngủ.
Bùi Tu Vân siết tay, cúi đầu áp sát gò má hồng hào, dịu giọng hỏi: “Tích Nhi, còn nhớ chuyện ta đã nói với muội, rằng sẽ cởi xuống gồng xiềng trên người muội không?”
Chàng nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tống Tích, mười ngón đan cài.
“Sinh ra là phụ nữ bất hạnh vô cùng, dù may mắn được giáo dưỡng vẫn là học về tam tòng tứ đức mà thôi.


Đương tuổi xuân thì lại không được tận hưởng, chỉ vì sợ lỡ tuổi mà phải vội gả chồng.

Sau khi gả chồng lại vội sinh con dưỡng cái.

Tuy một đời dài là thế, nhưng cuộc sống của phụ nữ chỉ ngắn như mười mấy năm, về sau chỉ còn lại ải sống tạm bợ vô cùng vô tận.” Bùi Tu Vân nhíu mày nói.
Tống Tính kinh ngạc, nàng chưa từng nghĩ đến những gì mà tiên sinh nói.
“Tích Nhi, không phải cơ thể của ta không thể có con,” Ngón tay của chàng từ tốn vân vê ngón tay của Tống Tích, gợi lên cảm giác ngưa ngứa.
Chàng tiếp tục nói, chất giọng dịu dàng hết mực, “Nhưng ta không vội, ta cũng không quan tâm đến việc đó.

Muội còn nhỏ, bản thân vẫn là một đứa trẻ, ta muốn yêu thương muội thêm vài năm nữa, yêu thương cả đời cũng được.

Ta muốn cùng muội đi khắp núi non tươi đẹp, sau khi ngắm nhìn trăm ngàn sắc thái thế gian, chúng ta hẵng quyết định có nên sinh con cũng không muộn.”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của chàng vô cùng ôn hoà, hệt như thân nhiệt của chàng vậy, nóng đến mức khiến mắt nàng chực khóc.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi