BẠCH BÍCH VI HÀ



Bàn tay của chàng phủ trên xương mu, ngón giữa thon dài và ngón áp út luồn vào hoa tâm, ngón trỏ và lòng bàn tay thì ấn hạt châu, tỉ mỉ xoa nắn.
“Ưm…” Tống Tích là người hễ thấy nóng nực là má sẽ ửng hồng, hơi thở cũng rất nóng.

Nàng khép hai chân lại, cọ xát tay của Bùi Tu Vân.

Chàng lại dùng đầu gối tách chân nàng, mở ra hai bên sườn.
“Đừng hòng trốn.” Đầu ngón tay của chàng mạnh hơn một chút, xoa đến mức hạt châu cương cứng, xúc cảm tê dại cuộn trào trong cơ thể Tống Tích.
“Tiên sinh… muội nóng quá…” Chiếc áo choàng dày nặng bọc kín nàng, khiến nàng chảy một tầng mồ hôi mỏng.
“Vậy đều cởi ra hết.” Chàng dùng một tay vuốt ve sống lưng trần của Tống Tích, cởi khoá áo bằng đầu ngón tay.


Tống Tích cúi đầu, lộ ra mồ hôi li ti sau gáy.

Chàng nhấc tay, cởi áo khoác rồi ném nó sang một bên.
Bùi Tu Vân nâng bờ mông của nàng lên, Tống Tích cũng ngoan ngoan thuận theo, để chàng cởi chiếc quần lót trắng trơn.

Sau đó, bàn tay của chàng vuốt khắp làn da nhẵn nhụi, dấy lên xúc cảm sung sướng.
Chàng vén vạt áo của mình ra, cởi nốt lớp y phục cuối cùng trên người.

Hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, nóng lạnh đan cài, phát ra tiếng thở dồn dập.
Chàng đặt hai tay bên bụng Tống Tích, áp cặp mông trắng muốt của nàng về phía hông mình, đè lên thịt căn giữa lớp cỏ rậm rạp.
“Ta đã ăn nửa miếng bánh hồng, để xem tác dụng của nó thế nào.” Bàn tay của chàng kéo hạ thân hai người dán chặt vào nhau, thịt căn đã bừng bừng phấn khởi trước hoa tâm trắng nõn.
Đôi chân như gông cùm của chàng nới lỏng ra, chất giọng dịu dàng nồng ấm rót vào tai Tống Tích, “Muội mở chân ra để vi sư vỗ về, hay là khép chân kẹp chặt thịt căn của vi sư như vậy?”
Nhất thời, Tống Tích không lựa chọn được ngay, bèn cọ bàn chân lên cẳng chân nhẵn mịn của Bùi Tu Vân, nàng hơi cong đầu ngốn chân, gãi gãi da chàng.
“Xem ra Tích Nhi muốn để vi sư chọn rồi.” Bùi Tu Vân cầm vai nàng, xoay người nàng sang một bên, áp tấm lưng thanh tú vào lòng mình.

Bàn tay trượt xuống, tay nắn hạt châu, khẽ thúc eo, phần đầu cứng nóng mở ra khe hở trước hoa tâm, cắm vào.
“Lựa chọn của vi sư có khiến Tích Nhi hài lòng không?” Mùi rượu nóng ẩm của chàng phả vào mắt Tống Tích, vừa ấm vừa ướt.
Thịt căn thô dài từ từ cắm vào hoa tâm chật hẹp, Tống Tích có thể cảm giác được những đường gân xanh cọ xát từng lớp thịt mềm mại trong nàng, dấy lên từng trận ngứa ngáy.

Phần đầu trơn trượt cứng nóng đặt ở tử cung, kích thích từng li từng tí.

Tống Tích nhón chân lên, móng chân cào làn da của chàng, để lại một vết hồng nhạt.
Bùi Tu Vân cúi đầu, sống mũi cao vùi vào hõm cổ mảnh mai của nàng, cánh tay dài luồn ra phía trước, nắm trọn bầu ngực trắng nõn.

Bàn tay của chàng dịu dàng vân vê đỉnh ngực.
Trong và ngoài thịt căn dần trở nên trơn trượt hơn, phần thân nhuốm đầy hoa dịch trong suốt, dầm dề bên mép thịt, thấm ướt bắp đùi của chàng.
“Hôm nay vi sư muối cưỡi thỏ con…” Bùi Tu Vân lật người nàng lại.
Tống Tích quỳ trên đệm, lưng khoác áo choàng dày nặng.

Chàng vén góc áo choàng, cặp mông nhỏ nhắn của Tống Tích lộ ra.

Hai cánh hoa mũm mũm đang khép lại, khe hở màu hồng óng ánh nước.
Bùi Tu Vân quỳ sau lưng nàng, tách mép thịt và cắm thẳng vào hoa tâm.

Thịt căn cong vút như cây cung, phần đầu cứng như đá va chạm cùng vách thịt mềm mại.
“Tiên sinh…” Tống Tích cắn móng tay, nuốt xuống âm rên kiều mị.

Sâu quá, không những thế tốc độ của tiên sinh còn nhanh nữa…
Đôi gò bồng của nàng hết bay lên lại rơi xuống, vẽ thành làn sóng trắng tuyết.
Bùi Tu Vân khom nửa người xuống, vừa nắm trọn đôi gò bồng, vừa luật động vòng eo rắn chắc.


Có lẽ là do đã uống thuốc giải nên cơ thể của chàng tràn đầy sức lực, bụng dưới liên tục va chạm hoa tâm, sóng nước dâng trào hai bên mép thịt.

Túi nhăn nặng nề không ngừng đập vào thung lũng, gốc rễ đâm vào chỗ sâu nhất.
Đôi gò bồng trắng như tuyết được bàn tay ấm áp của chàng bao trọn, hễ chàng lơ đễnh se đỉnh ngực bằng đầu ngón tay, xúc cảm tê dại tức khắc xâm nhập vào xương tuỷ của Tống Tích, ăn mòn lí trí, khiến hoa dịch tuôn ào ào.
“Ưm…” Nàng không nhịn được, bật ra tiếng rên rỉ.

Nhiệt độ nóng ấm phun ra khỏi hoa tâm, ướt đẫm đôi chân thon dài của Bùi Tu Vân.
Chàng hạ eo, nắm cổ chân của nàng, kéo lên.
“Tiên sinh?” Tống Tích quỳ một chân trên đất, hai khuỷu tay chống trên mặt đệm, cơ thể hao gầy của chàng tuỳ tiện đưa đẩy, khiến bụng nàng run lên, đôi mắt cũng trở nên ánh nước.
Bùi Tu Vân hoàn toàn làm ngơ, tư thế này có thể giúp chàng vào sâu hơn một chút.
Tống Tích vừa từ đỉnh núi trở về mặt đất, lại bị chàng kéo lên chín tầng mây.

Vách thịt co thắt, phun ra chất lỏng trong suốt mà ấm áp.
“Tiên… tiên sinh… muội bỏ cuộc…” Tống Tích ôm cái bụng tê mỏi của mình, khóc không ra nước mắt.
Đôi mắt ngà say của Bùi Tu Vân nâng lên, vươn tay ôm sống lưng trần của nàng, vuốt dọc xuống dưới, rút thịt căn của mình ra, đặt giữa đùi nàng và bắn ra mấy luồng chất dịch trắng đục.
Tim chàng dập dồn như trống, mặc dù đã làm càn như thế nhưng chàng không hề cảm thấy mệt mỏi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi