BẠCH BÍCH VI HÀ



Bùi Tu Vân dạy dỗ Tống Tích một trận.

Cho tới khi Tống Tích nhìn chàng bằng đôi mắt ánh nước, chàng mới mềm lòng.
Chàng lấy một quyển sách từ trên kệ rồi nhét vào tay nàng, “Đây là 《Trường hận ca》 [1].

Ta sẽ giảng nó vào tiết sau, con ôn tập trước đi.”
Tống Tích nhận lấy quyển sách, chậm rãi mở ra, khẽ đọc thành tiếng: “Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc, ngự vụ đa niên cầu bất đắc…”
Trong tiếng đọc sách nhẹ nhàng và êm ái, Bùi Tu Vân lặng lẽ đẩy cửa bước ra ngoài.
Tống Tích co chân ngồi trên ghế thái sư trong phòng chàng, chân đặt trên mặt ghế, một tay cầm cuốn sách, tay còn lại tưa vào tay vịn sáng bóng.

“Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh trì, ôn tuyền thuỷ hoạt tẩy ngưng chi…”
Không biết nàng đã đọc 《Trường hận ca》 bao nhiêu lần, Bùi Tu Vân mới trở về phòng.

Bóng chàng thoáng qua, dừng sau bức bình phong [2].
“Trên trời xin làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành…” Tống Tích dừng lại, nghe thấy sau bình phong vang lên tiếng nước chảy ‘ào ào’.
“Tiên sinh, con đã đọc mười lần rồi, vẫn phải đọc tiếp ạ?” Tống Tích đặt sách lên đầu gối, nhìn chằm chằm tấm bình phong.

Từ khe hở dưới bình phong có thể thấy một mảng màu lục dưới mặt đất.
“Tiếp tục.

Đến khi nào con thuộc lòng mới thôi.” Bùi Tu Vân từ tốn đáp.
Tống Tích mở miệng, phát hiện cho dù đã đọc mười lần thì nàng vẫn không nhớ câu đầu tiên.

Nàng vội cầm sách lên và cẩn thận xem lại.

Sau khi nhận thấy mình gần như đã nhớ được hết, nàng rướn cổ, cao giọng nói: “Tiên sinh, con thuộc rồi nè, để con đọc cho người nghe.”
“Được.” Từ sau bức bình phong, giọng nói dễ nghe của Bùi Tu Vân vang lên một cách rõ ràng.

Ngoài điểm ấy ra, nàng còn nghe được tiếng giọt nước rơi xuống.


Mặc dù đã có bình phong che chắn nhưng dường như, nàng vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh chàng thiếu niên thanh cao đang ngồi trong thùng nước đặng tắm rửa.
Bàn tay trắng như ngọc của chàng cầm dải lụa mềm mại, sau khi làm ướt, chàng lấy nó ra.

Giọt nước như châu như ngọc rơi xuống chậu rửa, từng tiếng ‘lách tách’.

Cánh tay của chàng tuy gầy nhưng sạch sẽ, đặt dải lụa trắng phau còn ẩm lên phần trũng của xương quai xanh, men theo da thịt nhẵn mịn như ngọc và rủ xuống.
“Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc, ngự vũ đa niên cầu bất đắc…” Nàng đọc vấp váp, tâm trạng như bị bóng người đang tắm kia nhiễu loạn.

Da của tiên sinh trắng như gạo, nhất định là hạt đậu trước ngực cũng rất hồng.

Khi dải lụa ngà ấy cọ qua anh đào trên ngực chàng, hẳn sẽ khiến nó tròn mềm lắm đây.
“Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh trì, ôn tuyền thuỷ hoạt tẩy ngưng chi,” Đọc tới đây, nàng bỗng dừng lại.

Mỹ nhân trong Hoa Thanh trì nhất định không thể sánh bằng khung cảnh đẹp mắt lúc này của sư phụ.
“Tiên sinh…” Nàng nuốt nước miếng.
“Sao không đọc tiếp?” Giọng Bùi Tu Vân lành lạnh.
“Con… nghĩ tới việc mỹ nhân đang tắm có đẹp như những gì người xưa miêu tả không ạ?”
Phía sau bình phong vang lên tiếng cười khẽ của chàng, “Đọc nhiều lần như vậy mà con chỉ để ý mỗi chi tiết mỹ nhân đi tắm thôi à?”
Tống Tích căng hai mắt nhìn bức bình phong mấy lần, tiếc là tấm bình phong che chắn quá kín, nàng chẳng nhìn được gì cả.


Nhưng nếu bảo nàng đi thẳng tới chỗ bình phong để nhìn trộm thì… thứ nhất là nàng không có lá gan đó, thứ hai là nàng cảm thấy như vậy rất thiếu đạo đức.
“Ào ào —” Theo tiếng nước chảy là một đôi chân trần đi guốc gỗ bước ra từ sau bức bình phong.

Thấy Bùi Tu Vân sắp ra tới, Tống Tích vội vã che mắt lại, cao giọng nói: “Con không thấy gì hết á!”
Ngón tay của thiếu niên búng lên trán nàng, bàn tay hãy còn ẩm ướt nắm lấy tay nàng, từ từ kéo ra khỏi mắt.
“Không thấy gì cơ?” Chàng cau mày hỏi.
Tống Tích ngơ ngác nhìn chàng.

Đúng là chàng đã đổi một thân áo ngoài nhưng ăn mặc vẫn rất chỉnh tề, chẳng qua đã cởi vớ và để lộ đôi chân trần thôi.
“Không phải người đi tắm à?” Nàng buộc miệng hỏi.
“Ta chỉ rửa mặt và đổi áo khoác ngoài thôi.

Sao thế?” Chàng mờ mịt hỏi.
Sao trăng cái gì? Chỉ là nàng liên tưởng sai thôi chứ sao…
Cái gì mà tắm suối nước nóng, cái gì mà sạch sẽ với chả nõn nà, chết tiệt…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi