BẠCH NGUYỆT QUANG, HẮC TRÀ XANH - CỬU TRỌNG TUYẾT

Sáng sớm hôm sau, đoàn làm phim chỉnh đốn xong liền rời khỏi thị trấn nhỏ Điền Nam.

Minh Yên tách ra khỏi đoàn làm phim, cùng đám người Úc Hàn Chi và Thời Gia ngồi chuyên cơ của Lê Thành trở về Bắc Thành. Minh Yên xuất thân hào môn, nhìn thấy chuyên cơ của thủ trưởng quân khu còn có thể ổn định được. Thải Nguyệt từ sau khi lên máy bay, ngay cả tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, há to miệng nhìn chuyên cơ, hưng phấn túm thẳng quần áo Minh Yên.

"Chuyên cơ của thủ trưởng, việc này tôi có thể thổi cả đời."

Đôi mắt hạnh nhân của Minh Yên cong thành trăng lưỡi liềm nhỏ, cô cũng có thể thổi cả đời.

Vừa lên máy bay, Úc Hàn Chi đã được Lê Thành mời qua nói chuyện phiếm.

Đám người Minh Yên thì ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, Lâm Bình ngủ, Thải Nguyệt thì tò mò sờ sờ nơi này, sờ sờ chỗ kia.

Thời Gia rót cho cô một tách cà phê nóng, cười nói: "Sau khi trở về Bắc Thành, có kế hoạch gì không?"

"Muốn nghỉ ngơi một thời gian, trở về Nam Thành thăm ba tôi, ngay sau đó ngày 20 tháng 6 sẽ quay chương trình tạp kỹ." Minh Yên nhận cà phê, mỉm cười với anh ta.

Thời Gia gật đầu: "Nên nghỉ ngơi thật tốt, cô gái trẻ không nên ép mình mệt mỏi như vậy. Sau một vài ngày nghỉ ngơi, vừa vặn có thể xem buổi hòa nhạc để thư giãn.”

Người đàn ông nói, tao nhã hiền hòa đưa cho cô vé buổi hòa nhạc: "Sự kết hợp của âm nhạc cổ điển, cello và piano, được gọi là âm thanh đẹp nhất ở Châu Âu.”

Minh Yên nhận lấy vé buổi hòa nhạc, ngạc nhiên nói: "Là Sim và Daisy? Họ rất nổi tiếng khi tôi học ở Anh, tôi đã đi đến một buổi hòa nhạc, Daisy đã kéo một bài hát của Jacqueline Dupley, nói rằng bài hát này đã làm cho cô ấy một nghệ sĩ cello.”

Khi đó Lam Hi thích nhạc cổ điển, cô hao hết thiên tân vạn khổ mua được vé, có điều lúc đó cả trái tim Lam Hi đều nhào vào Hoa Tư, đương nhiên không đi xem hòa nhạc cùng cô.

Cô đã hoàn thành buổi hòa nhạc một mình, sau đó nhớ Sim và Daisy.

"Thì ra cô cũng thích bọn họ, trong ca khúc biểu diễn lần này có "Thương". Cùng nhau đi vào tối thứ Bảy được không?” Thời Gia cười nói.

Minh Yên chần chờ một chút, sau đó hưng phấn gật đầu. Cô muốn sống lại những giấc mơ xưa của mình và nghe bản cello “Thương” của Daisy.

*

"Hàn Chi, cháu đã nghĩ đến chuyện đổi lại họ ban đầu của mình chưa?" Lê Thành lên tiếng hô một câu.

Úc Hàn Chi thu hồi tầm mắt, trầm thấp nói: "Không nghĩ tới, sau này có con sẽ để họ Thẩm.”

Tốt nhất là có hai đứa con, một người họ Thẩm với ông ngoại, một đứa họ Minh với Minh Yên. Anh chỉ muốn cưới Minh Yên.

Khóe mắt của người đàn ông đảo qua khu nghỉ ngơi phía sau, thấy Minh Yên nói chuyện với Thời Gia rất vui vẻ, mắt phượng hơi tối.

"Điều này cũng không tệ. Bà muốn đến thăm cháu, vốn dĩ bà ấy muốn đáp máy bay đến Điền Nam, nhưng bị chúng ta khuyên bảo.” Lê Thành châm chước nói, "Bà đã lớn tuổi rồi, có hơi cằn nhằn, hy vọng cháu đừng để ý.”

Lê Thành muốn nói là, tốt nhất nên vui vẻ hòa nhã với bà cụ, không nên lạnh lùng như vậy. Trong lòng đại lão Lê gia cũng có chút phát điên, nếu đứa nhỏ này bình thường một chút, có thể trèo lên cây đại thụ trăm năm Lê gia, sợ là mỗi ngày đều sẽ đến dỗ dành bà cụ, nhưng Úc Hàn Chi hiển nhiên không phải.

Anh không chỉ không tầm thường, hơn nữa còn quá xuất sắc, tư liệu điều tra ra ước chừng có mấy chục trang dày, không chỉ có giá trị bản thân lên trăm tỷ, còn có giao tình rất sâu với Ôn gia, ở Nam Thành quyền thế khuynh thiên, ở trong danh lợi vốn liếng, dậm chân cũng có thể gợi ra rung chuyển.

Nếu không phải chuyện đi ra ngoài biên giới, người ta sợ là cả đời cũng sẽ không liên lạc với Lê gia.

"Cháu biết rồi." Mắt phượng Úc Hàn Chi nheo lại, khàn khàn nói: "Chuyện Minh Yên vô cùng cảm ơn, cháu và Minh Yên muốn mời bà cùng chú ăn một bữa cơm gia đình.”

"Không thành vấn đề. Như vậy, trước tiên đến nhà chúng ta ăn cơm, sau này cháu lại mời bà, thế nào?” Lê Thành mừng rỡ, cầu còn không được, ông ấy còn sợ Úc Hàn Chi không muốn lui tới với bọn họ.

"Được." Úc Hàn Chi gật đầu, mỉm cười: "Vậy cháu nói với Minh Yên một tiếng.”

"Được được được."

Úc Hàn Chi ưu nhã đứng dậy, đi đến khu nghỉ ngơi, anh ngồi sau Minh Yên, trầm thấp nói: "Bà cụ cùng Lê Thành mời chúng ta đi Lê gia, em đi không?”

Người đàn ông dựa rất gần, hơi thở phun vào bên tai Minh Yên, khiến cô tê dại ngồi thẳng người, gật đầu nói: "Đương nhiên là muốn đi nói lời cảm ơn. Anh có muốn mua gì không?”

Đây xem như là ân cứu mạng. Minh Yên không biết bà lão Lê gia kia, nhưng chủ mẫu danh môn Bắc Thành cái gì cũng chưa từng thấy qua, cô cũng không biết nên mua cái gì.

Thời Gia thản nhiên nhìn thoáng qua Úc Hàn Chi, không khỏi bật cười, Úc thiếu Nam Thành thật sự là động tác liên tiếp, lúc này anh ta mới nói mấy câu với Minh Yên, anh đã ở trước mặt mình, sáng suốt lợi dụng Lê gia đến mời Minh Yên đi ăn cơm.

Lê gia mời anh, mà họ lại không có quan hệ với Minh Yên, hết lần này tới lần khác lý do của anh vô cùng chính phái, làm cho người ta không cách nào từ chối.

"Bà cụ Lê gia là nhân vật nổi danh ở Bắc Thành, không thích tranh chữ cổ, cũng không thích châu báu trang sức, nghe nói mấy năm nay quy ẩn điền viên, ở trong sân Bắc Thành trồng rau dưỡng hoa, cũng không coi trọng những thứ này, em mua chút hoa quả cùng thuốc bổ hẳn là đủ rồi." Thời Gia cười nói.

Đáng tiếc Lê gia khiêm tốn, hai nhà không có lui tới quá nhiều, bằng không anh ta cũng có thể mặt dày đi ngồi một chút.

Minh Yên gật đầu: "Ừ, được.”

"Mấy thứ này tôi bảo người đi chuẩn bị trước, Yên Yên, em tới nhà thăm hỏi là tốt rồi."

Mắt phượng sâu thẳm hẹp dài của người đàn ông liếc mắt nhìn vé xem buổi hòa nhạc trên bàn, rồi nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.

Hai giờ sau, chuyên cơ đến Bắc Thành.

Mọi người đi một đường đặc thù ra.

Mà bên ngoài lối đi, một bà lão mặc sườn xám màu trắng, mang theo phật châu vẻ mặt kích động chờ ở bên ngoài.

"Bà nội, bác nói bọn họ đã xuống máy bay, hẳn là rất nhanh sẽ đi ra, bà đừng kích động." Cháu Lê gia Lê Lộc đỡ bà cụ, sợ bà cụ quá kích động.

"Bà nội, ba con nói anh trai rất tốt, bà đừng lo lắng." Cháu gái Lê gia Lê Linh cũng đến.

Con nối dõi Lê gia đơn bạc, đời cháu cũng chỉ có Lê Linh cùng Lê Lộc, hai người trẻ tuổi hôm nay đều xin nghỉ cùng bà cụ đến đón người, về phần Lão nhị Lê gia vốn cũng muốn đến, nhưng bị bà cụ cầm nạng đuổi đi, đến nhiều người như vậy, nếu dọa người và cháu trai thì làm sao bây giờ?

“Được được được, Linh nhi, con xem bà nội có gì không ổn không?" Bà cụ cẩn thận sờ tóc râm, hỏi.

"Thật tuyệt, bà nội chính là bà cụ tao nhã nhất Bắc Thành." Lê Linh cười nói, cùng Lê Lộc liếc nhau, trong lòng không hiểu sao có chút lo lắng, ngày hôm qua bọn họ mới biết thì ra mình còn có một anh trai, nhìn bộ dáng hưng sư động chúng của bà nội, đối với người nọ hiển nhiên vô cùng coi trọng.

Nghe nói người nọ mất tích nhiều năm, cần Lê gia cứu người mới đột nhiên xuất hiện nhận thân, nếu nhân phẩm chính phái còn tốt, nếu tâm thuật bất chính, muốn mượn quyền thế Lê gia mưu lợi ích, vậy thì có chút không xong, không chừng Lê gia cũng sẽ bị liên lụy.

Chỉ là nhiều năm qua bà nội luôn có một tâm nguyện như vậy, bất luận như thế nào bọn họ cũng không thể ngăn cản chuyện nhận thân.

"Bà nội, đợi lát nữa bà cũng đừng quá nhiệt tình, tuy rằng có quan hệ huyết thống, nhưng rất nhiều năm không gặp, đừng dọa anh trai của cháu." Lê Lộc được chị gái ra hiệu, cười nói.

“Lộc Lộc, cháu xem có phải bọn họ đi ra rồi hay không?” Bà cụ kích động hỏi.

"Đâu?" Lê Lộc cà lơ phất phơ nhìn qua, quả nhiên thấy bác cả anh dẫn đoàn người đi từ trong lối đi đặc thù ra, hai chị em nhìn thấy Úc Hàn Chi thì giật nảy cả mình.

Người đàn ông có khuôn mặt lịch sự tuấn nhã, khí chất lạnh lùng, khí chất quanh người như vực sâu, đứng ở bên cạnh Lê Thành nhưng không hề bị áp chế, mà cô gái trẻ tuổi da trắng xinh đẹp phía sau anh chính là nữ minh tinh Minh Yên nổi tiếng hai ngày nay.

Hai chị em liếc nhau một cái, tâm tình đều bị va chạm rất lớn, anh trai này hình như có chút không đơn giản, mà giờ phút này bà cụ đã run rẩy nghênh đón.

"Mẹ, sao mẹ đợi bên ngoài lối đi, không phải nói chờ trong xe là được rồi sao?" Lê Thành thấy thế vội vàng tiến lên, trừng mắt nhìn con gái một cái.

Lúc này Lê Linh và Lê Lộc mới phản ứng lại, một trái một phải đỡ bà cụ.

"Mẹ, đây chính là Úc Hàn Chi, Hàn Chi, đây là bà nội con."

Lần đầu tiên bà cụ nhìn thấy Úc Hàn Chi đã kích động tiến lên, muốn từ trên người anh tìm được bóng dáng cố nhân.

Rất giống, vẫn còn bóng dáng khi còn bé.

Bà vẫn muốn nhận đứa bé này, năm Lộc Lộc năm tuổi, bà đã cố ý cho Lê Lộc đến trường của đứa nhỏ này, mỗi ngày tan học đi đón Lộc Lộc, thuận tiện liếc mắt nhìn đứa nhỏ này một cái.

Tiểu thiếu niên xanh tươi như ngọc, đối xử với người nho nhã lễ độ, được ông cụ Thẩm dạy rất tốt, về sau anh theo ông cụ Thẩm chuyển đến Nam Thành, thật không ngờ lần đi này là hơn hai mươi năm mới nhìn thấy.

"Bà." Úc Hàn Chi khàn khàn mở miệng, anh không gọi bà nội, có điều cũng rất tôn kính.

"Đứa trẻ ngoan, trở về là tốt rồi." Bà lão nắm lấy cánh tay anh, rưng rưng nước mắt nói: "Ngồi máy bay có mệt không? Nhanh lên xe đi nghỉ ngơi.”

Bà lão nói xong nhìn thoáng qua Minh Yên và Thời Gia phía sau, nói: "Đây chính là cô gái mà cháu nói?”

Quả thực rất đẹp, bà lão tràn đầy vui mừng.

"Xin chào bà, cháu là Minh Yên, cám ơn bà đã cứu mạng."

Bà cụ Lê gia lại chờ ở ngoài lối đi sân bay, đánh cô có chút trở tay không kịp. Minh Yên vội vàng tiến lên, mỉm cười cảm ơn.

"Cùng lắm là dễ như ăn cháo, không tính là ân cứu mạng." Bà cụ kéo tay Minh Yên, nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy hài lòng.

Thời Gia cũng tiến lên chào hỏi, bà cụ Lê gia thấy hôm nay có thể nhìn thấy nhiều đứa trẻ xuất sắc như vậy, cười không khép được miệng, mọi người hàn huyên một phen, lúc này mới lên xe rời đi.

Thời Gia về nhà, Lâm Bình và Thải Nguyệt đi mua quà cảm ơn, Úc Hàn Chi, Lê Thành cùng bà cụ một xe, Minh Yên thì cùng Lê Linh và Lê Lộc một xe.

Tối hôm qua hai chị em Lê gia đã âm thầm với nhau, nhìn thấy anh trai nửa huyết thống này, nhất định phải ra oai phủ đầu, hôm nay vừa thấy, đừng nói ra oai phủ đầu, khí thế quanh người cũng không kém ba mình là mấy, thật giống như là ở trong thế giới tư bản gió tanh mưa máu chém giết ra, vì thế nhanh nhẹn lăn đến một chiếc xe khác.

Ba thanh niên ngồi trên một chiếc xe, lần đầu tiên Lê Lộc không nhịn được hỏi: "Các người cũng biết Thời Gia?”

"Ừm, bạn bè." Minh Yên gật đầu.

“Cô và Tiêu Vũ, con thứ hai Tiêu gia cũng là bạn bè sao?” Lê Linh chớp chớp đôi mắt to đen nhánh nhìn cô, nhìn thấy Minh Yên ở khoảng cách gần, mới phát hiện khí chất của cô còn tốt hơn so với trên tv, da thịt trắng như tuyết, tinh tế không có lỗ chân lông, thật sự là mỹ nhân trời sinh.

"Ừm, chúng tôi cũng là bạn tốt." Minh Yên cũng nhìn ra địch ý của hai chị em Lê gia như có như không, cũng có thể lý giải, nếu như cô đột nhiên xuất hiện một anh trai tranh sủng, cô cũng nhất định sẽ xù lông.

Chị em Lê gia liếc nhau một cái, xong rồi, nghe nói Úc Hàn Chi còn có giao tình không nhỏ với Ôn gia, danh môn số một số hai Bắc Thành này bọn họ đều quen biết hơn phân nửa, đấu cái gì mà đấu? Sau này sẽ bị anh trai kia đè chết.

Hai chị em Lê gia trao đổi ánh mắt, nếu đánh không lại, vậy bọn họ sẽ dứt khoát gia nhập.

Lê Linh cười tủm tỉm hỏi: "Minh Yên, có phải cô và Tiêu Vũ sẽ lập tức ghi hình chương trình "Khách sạn mơ ước" mùa 2 không? Cô có thể tiết lộ địa chỉ trước, tôi muốn đi đến đó ở.”

"Minh Yên, chị tôi thích Tiêu Vũ." Lê Lộc nói một câu đã bán sạch sẽ Lê Linh.

"Tử Lộc Lộc, em nói bậy cái gì vậy?"

"Yo yo, có người nóng nảy."

"Chị, em đây là muốn tốt cho chị, tạo thế dư luận trước, sau này nhị thiếu Tiêu gia sẽ chạy không thoát, có hiểu hay không?"

"Chị sẽ nói cho chú Hai biết, hôm nào em cũng ở nhà chơi game."

Trong nháy mắt hai chị em Lê gia đã trở mặt thành thù.

Minh Yên kinh ngạc, nhìn tình cảm cực tốt của hai chị em họ, đột nhiên có chút hâm mộ, có lẽ thật sự có thể thử kéo đường chỉ đỏ cho Tiêu Vũ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi