BẠCH VƯƠNG THƯỢNG TIÊN


Thích Tử Sa đi đến hành lang điện Thích La, gặp một số môn đệ đang lau chùi kì cọ dưới nền.

Y vỗ bộp vào vai Tử Tĩnh một cái cười xòa.
"Ha ha xin chào các sư huynh, đang lau dọn à, thiệt là chăm chỉ, lau đến cái nền điện láng o.

Ô hô, nhìn vào thấy cả mắt mũi miệng của Tử Sa luôn đây này." Tử Sa đem mặt to tới sát nền, thích thú soi hình hài mắt xoe tròn chớp qua chớp lại.
Hic, chỉ là cái nền sạch sẽ thôi mà, có cần phấn khích đến vậy không tiểu sư đệ, ngươi thật trẻ con.
Mọi người đang cắm cúi kì cọ nhịn không được vẻ đáng yêu của ai đó mà ngẩng đầu cười xòa, thâm tâm còn khen thầm tiểu sư đệ mấy câu.

Hôm nay ngoan ngoãn dễ thương cực kì, đặc biệt không có trêu chọc bọn chúng.

Xem ra tiểu sư đệ trưởng thành thật rồi.

(cơ mà sự đời nào có như nguyện.)
"Nào nào, để đệ phụ các huynh một tay." Thích Tử Sa hưng phấn giật lấy cái dẻ trong tay Tử Tĩnh.
"Không không tiểu sư đệ, để bọn huynh tự làm."
"Được mà, được mà, để đệ giúp một tay.

Đệ lau kĩ lắm a, lau xong bảo đảm bóng như gương, soi được cả toàn thân luôn ấy chứ."
"A ha không cần đâu tiểu sư đệ."
"Tĩnh sư huynh đừng khách sáo, đệ được mà."
"Tiểu sư đệ không cần." Tử Tĩnh muốn nói mình chẳng hề khách sáo, chỉ là không muốn tiểu sư đệ giúp mà thôi.

Lần nào y lau nền cũng chi chét quần quện tùm lum cả, chi bằng để hắn tự lau còn sạch hơn.
Kẻ muốn làm người chẳng cho.

Thế là giựt qua giựt lại, kéo tới kéo lui, hai cái dẻ rách toạc làm hai mảnh.

Cả hai theo đà ngã chổng vó ra hai hướng, tấm lưng Tử Tĩnh đập vào thùng gỗ, bao nhiêu nước bẩn đổ ập ra nền ngập lênh láng.
Chưa hết từ trong túi áo của Tử Sa, mấy con chim tíu riu chả biết y đã bắt trộm từ hồi nào trên tổ cây xoan đào trong cốc Vân Hương, một đường y ngã ngửa, một đường chim chóc bay ra.

Chúng hoảng hồn kêu la chí chóe, quạt cánh xoành xoạch, lông lá rụng tơi bời trên nền điện, một vài con sợ đến xón cả phân.
"Ách, việc này có lẽ không phù hợp với đệ rồi, các huynh chầm chậm mà làm, đệ đi trước đây.

Nhớ, chầm chậm mà làm nha."
Nói rồi kẻ gây rối một đường đi thẳng, để lại chúng môn đệ ngơ ngác nhìn theo.

Sót một con chim tíu riu rất thức thời mà sà xuống chóp đầu Tử Tĩnh, thành thật trút bầu tâm sự vu vơ.

Chóp đầu tử tĩnh nửa đen nửa trắng.
"Aha...tiểu sư đệ, đứng lại cho ta."
Tiếng Tử Tĩnh gào lên vang đến tận chánh điện.

Thích Tử Sa hắt xì một cái, ôi mẹ ôi cảm lạnh thiệt rồi.
Chân chậm bước vào chánh điện.

Tử Sa nhìn thấy hai phiến mông chốc lên cao, lão gia nhân đang loay hoay chỉnh lại hai cái nhành mai sao cho đẹp mắt, lại vừa không có rợp xuống che đi hai cái bàn tay đặt dưới đan điền trong tư thế kiết già tôn tượng lão tổ sư, cũng chính là sư tôn của Dạ Xuyên.
"Lão già, ông xoay cái gì chứ, để vậy là hợp lí nhất rồi."
"Xú tiểu yêu như ngươi rõ tầm mắt hạn hẹp, biết cái gì là tâm đắc.

Đây hảo tư thế đẹp nhất của môn phái Trúc Lâm Phong, là hình ảnh cả đời Thượng tiên hướng về.

Chả phải vì ngươi nửa đường từ núi non nào nhảy ra chắn ngang, hại người mất hết đạo tâm." Lão gia nhân chả thèm nhìn y, hứ lên một tiếng rõ chán.
"Lão già, ông nói cứ như ta là tội đồ của Trúc Lâm Phong vậy.

Thượng tiên các ngươi hắn cả đời hướng về chính là lão tử ta đây, ông chớ có chia rẽ.

Hắn vĩnh viễn thuộc về ta." Tử Sa nói chắc như đinh đóng cột.
"Xú tiểu yêu, ngươi chớ có kiêu mạn.


Đến một ngày người ấy cũng từ bỏ ngươi.

Đạo lí vô thường, ngươi là tự thấu."
Thấu hay không thì không biết, chỉ biết bờ môi tiểu yêu cong lên, tiện tay nhét vào trong chậu mai một con nhền nhện, lặng lẽ dời chân.

Lão gia nhân hai mắt đứng tròng, mặt mày xanh lét.

Rất lâu sau mới bật hét lên được một câu, ú a.
"Có nhện, cứu gia cứu gia, có nhện..." Cả đời ông lão sợ nhất là nhện.

Nó có nhiều chân, thật nhiều chân a, hu oa...
Tiếng la thảm thiết của lão gia nhân rúng động cả chánh điện, đến hai nhánh mai trong chậu cũng xào xạc quắp queo.

Tiếng gì ghê thế, dọa chết ta rồi, dọa chết ta rồi.
....
Màn đêm buông xuống, tiết trời càng trở lạnh.

Thường thì mọi năm đa phần chúng môn đệ đều về thăm nhà, chỉ có một số ít ở lại đón trừ tịch cùng Dạ Xuyên.

Năm nay vì nghe tin hắn sắp dẫn tiểu sư đệ rời khỏi đây, lại đã giao chức chưởng môn cho đại sư huynh, lẽ đó tất cả đều ở lại.
Phần vì muốn gần sư phụ thêm chút nữa, phần định bụng sau đợt pháo hoa cuối cùng bắn lên, chúng sẽ quỳ xuống cùng nhau cầu xin hắn ở lại.

Ân tình sư đồ bao nhiêu năm qua Dạ Xuyên đối đãi, bọn chúng khắc ghi trong lòng.

Thật không muốn xa hắn.

Không biết hắn có hiểu tâm ý của chúng môn đệ hay không, chỉ thấy hắn khẽ mỉm cười rồi lặng yên không nói.
Giữa màn đêm tối đen như mực, đèn lồng thắp sáng khắp nơi.

Toàn cảnh Trúc Lâm Phong tựa hồ như một đóa sen khổng lồ muôn vạn cánh.
Lãnh Dạ Xuyên sai hạ nhân phát cho mỗi môn đệ một bộ đồng phục mới, làm một bữa cơm tất niên.

Trên dưới Trúc Lâm Phong không sót một ai, cả thảy quây quần tụ hội tại phòng lớn Tàm viện, cùng nhau ăn uống chúc mừng.

Hai ngàn môn đệ còn lần lượt đố vui kể chuyện cười, bầu không khí thập phần nhộn nhịp.
Thích Tử Sa lần đầu tiên đón trừ tịch trong đời.

Nói thiệt y chả biết trừ tịch là cái gì cả, chỉ thấy nó vui nhường này.

Trải qua thời gian kha khá ở Trúc Lâm Phong, theo y nhận định đây chính là cái ngày sung túc hạnh phúc nhất trong năm, người người nô nức, tưng bừng như trẩy hội.

Còn có lỡ mà làm sai chuyện gì vào ngày này, lòng người cũng rất dễ dàng tha thứ cho nhau.
Ta nói sáng sớm đến tận tờ mờ tối, ai nấy lo lăng xăng quét tước trong ngoài, gánh nước chẻ củi, gói bánh nấu ăn.

Còn Tử Sa ấy à? Y lơn tơn đi từ đầu rừng đến cuối cốc, từ trước điện ra tới tận ngỏ sau điện.

Trúc Lâm Phong ngoài hai ngàn môn đệ còn có thầy đồ, thầy giám thiền, trưởng quản phòng bếp, phòng dược, hạ nhân, vân vân và mây mây, tất cả cũng ngấp nghé hai ngàn rưỡi, thì có đến tận hơn ngàn người bị y trêu chọc phá phách.
Ấy vậy mà bọn họ có méc lão gia nhân đâu, chỉ cười cười lắc đầu.

Nếu là ngày thường có lẽ đã cho y một gậy.
Hắc hắc...
Giấu nụ cười nham nhở dưới khóe môi.

Thích Tử Sa vươn tay xắn một miếng bánh chưng cho vào miệng, nhai nhóp nhép.

Hạt nếp mềm dẻo, vị nhân bùi bùi thơm nức mùi lá dong, trong lòng không khỏi dấy nhen tự hào.
Sư phụ ngươi xóc nhân thật khéo, gói bánh thật đẹp, vuông vức chả cần khuôn.


Lấy ngươi về không lo bị bỏ đói.

Năm sau lão tử ta liền bắt ngươi đãi chục cân đậu, hai chục cân nếp, gói ra mười cặp bánh chưng, hai chục cặp bánh dày.

À không, gói hẳn ba chục cặp bánh dày luôn đi.

Tròn tròn ú ú mềm mềm xinh xinh, ta nói y chang như gương mặt của ngươi vậy đó sư phụ.

Lão tử ta để dành ăn dần, ăn đến tận lập xuân năm sau luôn a, măm măm...
Thật ngon a măm...
Hướng mắt nhìn y ăn ngon lành, khóe môi Dạ Xuyên cong lên đáy mắt chất đầy ôn nhu, cưng chiều.
Sa nhi, ăn chậm lại coi chừng mắc nghẹn.

Thích đến vậy sao.

Về Thiên Linh sơn, sau này ta làm cho con ăn mỗi ngày.
Nghĩ đến về nơi ấy trong lòng Dạ Xuyên chất đầy hoài niệm cùng mong đợi, bàn tay trắng như tuyết gọn gàng đem ra một xấp phong bao đỏ đặt trên mặt bàn chất cao như núi, cười cười bảo:
"Các con mau đến đây, vi sư mừng tuổi."
Hai ngàn chúng môn đệ lần lượt xếp hàng bước đến nhận lấy bao lì xì cùng lời chúc từ hắn.
"Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ." Mặt ai nấy hớn hở không thôi.
Thích Tử Sa ghé tai tiểu tử mồ côi nhỏ giọng hỏi: "Đó là cái gì vậy, xanh xanh đỏ đỏ đẹp quá chừng?"
"Ặc, Sa sư huynh, bao lì xì, trong đó có bạc a."
"Hả, bạc hả, ta cũng muốn có một cái, sư phụ, ngươi mau cho ta đi." Tử Sa tính nhảy lên phía trước.

Tử Tô nắm tay y kéo ngược trở về.
"Đợi đã Sa sư huynh, không được lấn hàng, với lại bên trong không bao nhiêu bạc đâu.

Năm nào sư phụ cũng lì xì cho mỗi môn đệ một phong, đã là tục lệ từ xa xưa truyền lại.

Quan trọng chính là lời chúc của sư phụ, giá trị chỗ đó không phải ở bạc a.

Lại nói số lượng đệ tử đông vầy, sư phụ lấy đâu ra bạc, lì xì xong cũng là nghèo rớt mồng tơi luôn."
Đáy mắt Tử Sa chùng xuống khẽ nhìn về Lãnh Dạ Xuyên.

Hắn đang phát bao lì xì cho môn đệ, hắn đang chúc lành cho môn đệ, hắn đang mỉm cười xoa đầu môn đệ.

Cõi lòng Tử Sa một trận chua xót dâng lên.

Y không hiểu sao tự dưng hốc mắt cay cay, có lẽ y bị sốt chưa khỏi, tiết trời đêm nay lạnh cóng có chút không quen.

Chắc là vậy rồi.
Thời khắc chuyển giao hai mùa.

Nơi sân điện Thích La, pháo bông từng chùm thi nhau nổ vang lốp bốp.

Chúng môn đệ ùa ra sân hò reo dậy trời.
Đì đùng đì đùng...
Chúc mừng năm mới!
Chúc mừng năm mới!
Chúng môn đệ quây quần chật kín cả sân điện Thích La, vừa nghe đốt pháo vừa ăn bánh mứt thưởng trà, cười nói rôm rả.

Lãnh Dạ Xuyên đứng bên chậu lang hoàng dương, nhìn chúng mỉm cười ý vị.

Sau đó tuyên bố chuyện quan trọng rằng hắn sẽ thành thân cùng Thích Tử Sa.

Cả thảy lại được một trận hò reo hoan hỉ.


Ai nấy cười tới híp cả mắt, bởi chúng đợi ngày này cũng khá lâu rồi.
Ngày tiểu sư đệ dọn về cốc ở cùng với sư phụ.

Hằng ngày chứng kiến sư phụ trách phạt tiểu sư đệ như ăn cơm bữa, y thế nào vẫn không chịu rời khỏi Hương Vân cốc nhất mực ở lại bên cạnh hắn.

Chúng đã cảm thấy nghi ngờ tình cảm của y dành cho sư phụ rồi nhưng không hề dám khẳng định.

Người tiết lộ cho bọn chúng biết mối quan hệ này chính là đại sư huynh Ngải Tử Ưu.

Trong số chúng môn đệ, Tử Ưu là người có con mắt tinh tường nhất.

Bất quá hắn không trực tiếp nói với chúng mà là nói với lão gia nhân.
"Sư phụ cùng tiểu sư đệ cái kia chấm ba chấm..."
Sau đó lão gia nhân vừa phơi thuốc vừa buồn miệng nói cho tiểu tử mồ côi nghe.

Nó nghe xong để trong lòng khó chịu bèn chia sẻ cùng Tử Ngộ sư huynh.

Tử Ngộ nghe xong mách lại cùng Tử Nham sư huynh.

Nham nhị sư huynh giữ kín trong lòng lại cảm thấy day dứt, buồn buồn rầu rầu bèn ngồi cạnh giếng nước rừng trúc, kể lể với thần giếng.
Thần giếng chả biết có nghe hắn nói hay không, cư nhiên mấy trăm môn đệ núp sau bụi trúc đã rõ mồn một.

Thế là trong vòng nửa buổi chiều, vỏn vẹn hai canh giờ.

Toàn thể Trúc Lâm Phong từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, già trẻ bé lớn, từ trưởng quản phòng dược cho đến con vẹc trong tay thầy đồ nuôi nấng, ai nấy cũng đều tường tận.

Bởi vậy ta nói miệng mồm thế gian nó nhanh thế đó.

Tiểu sư đệ ngươi đừng xấu hổ nha.

Ước mơ bấy lâu trở thành hiện thực rồi, sau này còn phải gọi ngươi một tiếng sư nương.
Tử Sa mặt đỏ bừng đứng ngây giữa rừng môn đệ.

Mọi người xúm tới tung y lên trời reo vang.

Cơ thể lâng lâng phiêu dạt, Tử Sa lần đầu trong đời được mọi người tung hô, còn là đêm trừ tịch thiêng liêng ấm cúng, nam nhân ấy tuyên bố sẽ thành thân cùng y trước mặt bao người, còn hạnh phúc nào bằng.
Sư phụ, ta hạnh phúc tới chết mất.
Dạ Xuyên vẫn đứng đó bên chậu lan hoàng dương lặng lẽ ngắm nhìn y, nương tử trong mơ của hắn.

Ngày vui sắp tới rồi, lòng hắn cũng nôn nao không kém.

Hắn sắp sửa gầy dựng một gia đình.
Tử Sa, nương tử của ta!
"Thượng tiên, người đã suy nghĩ kĩ muốn dẫn con tiểu yêu đó rời khỏi đây thật sao.

Bọn chúng sẽ rất quyến luyến người, lại nói Trúc Lâm Phong người một đời gầy dựng, từ bỏ liệu có đáng hay không?" Giọng nói khàn khàn chợt nhiên cất lên.

Lão gia nhân bên cạnh hỏi hắn.
Lãnh Dạ Xuyên trầm mặt xuống.
"Ông có biết từ khi ta quay lại nhìn y, ta đã không còn lí do ở lại nơi này.

Những gì ta biết ta đều đã truyền lại cho Tử Ưu, lại nói kẻ vướng vào ái nhiễm thế gian như ta há còn xứng làm sư phụ của chúng.

Một khi ta đi trở lại chỉ cần sảy chân một bước lập tức trôi ngược vào sáu ngả, phước đức của ta đang cạn dần như đèn treo trước gió.

Ông có biết hay không, ta sợ không còn bao nhiêu thời gian bên cạnh y nữa.

Ta muốn đưa y về lại nơi đó, nơi ta đã từng phi thăng thượng tiên, ngọn núi Linh Thiên sơn hùng vĩ."
Lão gia nhân đưa ống tay áo quệt qua tròng mắt sâu hoắm, lòe nhòe: "Nếu người đã quyết gia ta đây cũng không còn lí do gì ngăn cản.

Có điều kí ức của tiểu yêu kia, người không định nhắc lại cho y nhớ một chút?"
Lãnh Dạ Xuyên lắc đầu: "Không cần thiết, kí ức kia y không nhớ cũng chẳng sao.

Vì dù trước đây lẫn hiện tại cũng là ta bên cạnh y, thủy chung cũng chỉ có mình y, nhắc lại chỉ hại y đau lòng không đáng."
Lão gia nhân gật gật đầu, vuốt lấy chòm râu bạc.

Quá khứ hiện tại tương lai kết nối thành chuỗi ngày dài đăng đẳng, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên người nói đi vậy.
Khóe miệng Dạ Xuyên hiện ý cười.


Ngay cả ông nữa lão gia nhân, ông cũng không biết đó thôi.

Kiếp trước ông là quản gia trong phủ của thiếu gia ta, còn có tiểu tử mồ côi kia từng là tiểu đồng theo hầu hạ ta, cả hai người ta đều nhớ rõ.

Chỉ là các người quên đi tiền kiếp sống với hiện tại tốt đẹp, ta cũng là thuận theo tự nhiên.

Ở đời không nhất thiết biết thì phải nói, bởi vì có nhiều chuyện nói ra chỉ khiến người khác hoài niệm đau lòng.
Ú ù u...
Tiếng khèn lệnh từ trong màn đêm ngân lên át đi tiếng pháo hoa đì đùng trên sân điện Thích La.

Chúng môn đệ giật mình toang đứng dậy rút kiếm thủ thế.

Quả nhiên môn đồ dạy lâu phản xạ cũng không tệ.

Lão gia nhân vuốt râu bạc cẩn thận đánh giá, rồi rất nhanh nép vào sau bóng lưng cao lớn của Dạ Xuyên.
Từ trong màn đêm âm lạnh, sát thủ lẫn yêu tinh tạp nham giống loài ùa ra vây lấy hai ngàn môn đệ Trúc Lâm Phong.

Chẳng ai nói ai câu nào đã nhào vô quyền đấm cước đá, khung cảnh thoạt nhìn vô cùng hỗn loạn.
Lại nói tiếng khèn kia càng ngân lên, chúng môn đệ càng tay chân rã rời, bủn nhủn, đầu óc quay cuồng.

Lãnh Dạ Xuyên nhíu chặt hàng mi.

Thi âm thuật, là thi âm thuật, lần này khác với mọi lần.

Thi âm thuật tấu lên, tiếng rít gào càng mang nhiều thê lương oán niệm, tử khí phút chốc phủ trùm cả sân điện Thích La.

Cũng may Tử Sa vừa mới rời đi không lâu.

Nếu không nguy hiểm khó lường.

y chính là quay về Hương Vân cốc thu dọn chút vật dụng lát nữa theo hắn về Thiên Linh sơn.

Ngày lành tháng tốt sẽ bái đường thành thân trước sự chứng kiến của bao người.

Ngày vui sắp tới rồi, Dạ Xuyên chẳng muốn trước đó sẽ xảy ra bất kì chuyện gì tổn hại tới chung thân đại sự của hắn cùng đồ nhi cả.
Ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu.

Dạ Xuyên lập tức ngưng thần, một thân phân thành ba thân.

Cổ cầm đặt lên đùi thay cầm án, sáo trúc kề khóe môi, hai thanh âm trong trẻo hòa quyện nhanh chóng đẩy lùi đi tạp âm ghê rợn kia.

Một Lãnh Dạ Xuyên còn lại xông vào vòng vây, sợi tầm ma xé thịt lòng bàn tay hiện ra, một tay trường kiếm, một tay tầm ma liên hợp công kích kẻ thù.

Trải hơn một khắc, kẻ địch đã phơi thây la liệt trên nền điện.
"Sư phụ!"
Chất giọng quen thuộc vang lên kèm theo hơi thở hổn hển.

Thích Tử Sa siết chặt tay nải nơi bờ vai lịch bịch chạy tới.

Ở đâu ra quá nhiều kẻ lạ đang nhiễu loạn sân điện Thích La công kích mọi người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.

Y vừa mới rời đi có một chút thôi đó.
"Sư phụ, ngươi có sao không sư phụ.

Bọn chúng là ai vậy?" Rút kiếm chém xuống kẻ thù, y kề sát bờ vai vào bên Dạ Xuyên, không ngừng hỏi han hắn.

Dẫu biết hắn thần thông cái thế nhưng mỗi lần xảy ra chuyện hệ trọng, trái tim y đều hướng về hắn trước tiên.

Đối với y, hắn là quan trọng nhất.
"Sa nhi, không được nói chuyện.

Đối phương dùng thi âm thuật." Nhỏ giọng bên tai y.

Dạ Xuyên vung kiếm chém xuống kẻ thù, vô hình chung vẫn một mực che chắn cho y.
Phu phu tâm liền tâm, quá khứ dường như tái hiện trong tầm mắt.

Dạ Xuyên thật sự có chút sợ đồ nhi có mệnh hệ nào hắn nguyện đem lũ phá hoại này đi tuẩn táng cả....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi