BÁCH YÊU PHỔ 3

Bách yêu phổ 3

Tác giả: Sa La Song Thọ

Đào Yêu thò tay vào trong túi vải mấy lần, nhưng cuối cũng vẫn không lấy ra viên thuốc nào.

Từ đường phố náo nhiệt đến chốn ngoại thành âm u hoang dã, tên quái vật nuốt Hàm Thử vẫn luôn ở trong tầm mắt nàng, nửa đường nàng từng mấy lần định ra tay, lại cố đè nén lại, chỉ bởi vì con quái vật đó quả thực không hề tầm thường, lúc mới nhìn thấy thì giống như một con rắn trong suốt bay giữa không trung, đến chỗ đông người lại thấy nó đáp xuống đất, hóa thành hình người nhỏ hơn cả cọng cỏ, cọng cỏ đó giống như hình dáng mà một đứa trẻ tùy tiện vẽ ra một hình người vậy, chính là cái kiểu chữ "đại"(大) sau đó vẻ thêm một cái đầu hình tròn, vẫn là trong suốt, nhưng tư thế lại không khác gì cho với người thường, đi đứng lắc lư, thậm chí còn rất vui vẻ, bước qua một sạp hàng trái cây sẽ ngừng lại ngửi ngửi, nhìn thấy sạp bán chong chóng sẽ rất nghịch ngợm mà chạy đến thổi thổi, đúng kiểu một tên nhóc ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm. Điều khiến nàng nghi hoặc nhất đó là một tên nhóc chỉ cần nhìn bằng mắt thường thôi cũng có thể chắc chắn là một yêu quái, cư nhiên lại có thể không tản ra bất cứ một yêu khí nào trên suốt chặng đường đi, chỉ thỉnh thoảng lại nấc lên một cái mới tản ra khí tức không thuộc về nó, Hàm Thử có lẽ vẫn còn nằm trong người nó, yêu khí chưa tan, chứng tỏ là vẫn chưa chết, nếu tùy ý chọc giận nó, chỉ sợ sẽ mất luôn cơ hội cứu Hàm Thử, có lẽ cứ nên đi theo nó xem nó dừng chân ở đâu đã rồi mới tìm cách ứng phó. Còn về Hàm Thử, kỳ thực nàng thực sự cảm thấy nó là một tên nhóc phiền phức muốn chết, toàn đem lại rắc rối cho nàng không nói, bây giờ cư nhiên còn để cho đường đường là Quỷ Y Đào Đô là nàng đây, phải vì cứu nó mà bôn ba lao lực như thế này, dù sao thì nàng đã xác định, cứu không được thì nàng cũng không cảm thấy áy náy, vốn là một ân huệ vô tình có được mà thôi, vạn nhất cứu được.... Cứ để Liễu công tử ăn nó thì cũng được, hắn không phải thích ăn chuột sao?!

Suốt chặng đường đuổi theo, con quái vật này giống hệt như những hành vi mà nó biểu hiện ra, nhìn thế nào cũng không phải là yêu quái quá thông minh, lẽ nào hôm nay mục đích duy nhất nó ra đây chính là vì để nuốt một con yêu quái khác thôi sao?

Lúc này đây sắc trời đã rất tối, người đi lại cũng càng lúc càng ít, yêu quái trước mắt nàng hoa tay múa chân đi qua một con đường núi khúc khuỷu, hai bên bìa rừng vang lên tiếng lá cây bị gió thổi, nàng đi theo nó thẳng đến nơi sâu nhất trong rừng.

Đêm càng lúc càng lạnh, hơi lạnh trong đếm làm đông cứng hai tay, khiến cho nàng sờ ở đâu cũng thấy vô cùng khó chịu, ngoài ra còn phải đề phóng những vật sống ở trong nơi núi sông hoang vu nhảy bổ ra bất cứ lúc nào. Chặng đường này, người bình thường khẳng định không thể đi được, đến Đào Yêu còn cảm thấy lông gà lông vịt dựng hết cả lên, nghĩ lại cũng thật lâu rồi nàng chưa từng đi một mình trong đêm, trước đây lúc nào cũng có Liễu công tử và Ma Nha ở bên, ngươi nhiều thế đông không nói, chỉ một mình Liễu công tử, một tên đại xà yêu sống thành một lão yêu quái, chưa cần lộ ra nguyên thân, chỉ một thân sát khí kia thôi đã đủ dọa người rồi, dù sao thì cũng là từ Đào Đô ra, đường đi gặp biết bao nguy hiểm, chỉ cần là có thể dùng đến võ công giải quyết, đều coi như là công lao của hắn, trừ việc ngàn vạn lần đừng để cái thứ trù nghệ ngu ngốc của hắn mê hoặc, sự đáng sợ khi trong nhà bếp của hắn chỉ có thể dùng câu "đời người luôn có vài lần nghĩ không thông như thế" để giải thích, và một đời của lão yêu quái cũng thế.

Nhưng mà... lúc này nàng đột nhiên lại có chút nhớ hắn rồi.

Gió lạnh thổi qua, Đào Yêu cảm thấy bím tóc của nàng cũng bị lạnh đến mức muốn dựng đứng luôn rồi, cộng thêm nhưng thanh âm kỳ quái trong rừng hoang, quả thực càng khiến cho lòng người run rẩy.

Không lâu sau, giữa sắc đêm u ám đột nhiên xuất hiện ánh sáng le lói, nó phát ra từ nơi có hình dáng như một căn nhà, càng lúc càng trở nên rõ ràng.

Yêu quái đó quả thực không thông minh, căn bản không phát hiện ra được sau lưng có một cái đuôi bám theo.

Còn về Đào Yêu, bắt buộc phải vô cùng cẩn thận mới không bị mấy tảng đá dưới chân làm té ngã, thuận tiện mắng thầm không biết cái con người vô vị nào rảnh rỗi như thế, đang yên đang lành không dừng lại rải đá khắp đường đi như thế này, còn chưa mắng cho thống khoái thì ánh mắt nàng liền dán chặt vào một trong những tảng đá kia, những tảng đá bày bừa bãi kia hóa ra lại chính là... bia mộ.

May mà nàng là Đào Yêu chứ không phải là Vương Yêu cũng không phải là Lý Yêu, nếu không thì thực sự là bị dọa đến hồn phi phách tán rồi cũng chưa biết chừng, con quái vật chết tiệt này, cư nhiên lại đưa nàng đến cái nơi mà hết tám chín phần là nghĩa địa vô chủ.

Vì sao lại đến đây?

Càng đến gần ngôi nhà, đến cả bức tường và mái nhà rách nát của nó cũng có thể nhìn được rõ ràng.

Không giống như là nơi có người ở, có lẽ đây là nơi ở của người canh giữ mộ địa trước đây. Nhưng mà... đợi chút, tiếng đánh nhau và những cái bóng bay qua bay lại trước ngôi nhà đó là gì?

Con quái vật đột nhiên chạy nhanh về phía đó, chạy mãi chạy mãi rồi đột nhiên bay lên, cuối cùng hóa thành một đạo bạch quang sáng chói, Đào Yêu đương nhiên không thể để cho nó chạy được, liền theo sát phía sau, cuối cùng đến nơi góc phòng thì không đi tiếp nữa, mà bạch quang do con quái vật kia biến thành cũng dừng lại, "soạt" một tiếng chui vào trong một cái gậy cắm ở dưới đất. Mượn ánh sáng tự đèn lồ ng treo trên căn nhà, Đào Yêu nhìn kỹ, phát giác ra cây gậy dài hơn ba tấc kia không phải là vật tầm thường, giống như làm từ đồng mẫu xanh, thân gậy có khắc long văn cổ xưa, trong sắc đêm và ánh đèn ẩn ẩn toả ánh sáng xanh, nhưng lại không có chút tà khí nào, ngược lại còn có chút khí phách chấn nhϊếp tà vật.

Yêu quái chui vào trong gậy?

Nhưng mà... yêu quái không có yêu khí, cây gậy càng không có... Đào Yêu cố nhớ lại, chẳng lẽ là do trí nhớ kém, cư nhiên lại hoàn toàn không nhớ trên đời này là có loại yêu quái này?

Nhưng mà khoan hẵng nói đến chuyện chiếc gậy và yêu quái, bởi vì ở bên kia còn có cảnh tượng hiếm có hơn, một nam nhân tầm hai mươi đến ba mươi gì đó, dáng người cao lớn khỏe mạnh, cách lớp y phục màu đen có thể nhìn thấy mỗi một động tác đều dẫn đến sự biến hoa của cơ bắp trên người hắn, Liễu công tử so với hắn cũng gầy yếu hơn mấy phần, vừa nhìn là biết người hay luyện võ lại siêng năng tập luyện, mặt mày lại không quá ngang ngược, anh khí tuy nặng, nhưng không che được vẻ tuấn dật, dù mắt chỉ là một mí, nhưng mà mắt mày cũng rất đều đặn, tựa như một bức chân dung dùng loại bút tốt nhất, một nét phác họa ra đường cong thành công nhất đời, cho dù ở nơi có ánh sáng không tốt như thế, nhưng vẫn không che dấu được thần quang trong mắt, giống như có thể nhìn rõ được mọi thứ.

Trong thời gian ngắn nhất có thể nhìn rõ tướng mạo của chàng công tử anh tuấn trẻ tuổi lại còn đưa ra phân tích phán đoán, chính là một trong những sở thích của Đào Yêu, nhưng lúc này đây nàng chỉ thấy một vấn đề khiến mình lo lắng. Ngươi nói đi, một con người có dáng người xuất sắc như thế, không mặt anh tuấn như thế, làm gì không tốt vì sao lại nữa đêm nửa hôm đi đánh nhau với một bộ xương?

Thật, tuy rằng trời lạnh khiến người ta dễ đói bụng, nhưng nàng khẳng định không vì đói mà sinh ra ảo giác, nam nhân trước mặt không biết từ đâu xuất hiện đang bận đối phó mới một bộ xương trắng, trên người bộ xương kia còn treo lủng lẳng một bộ y phục rách đã bươm.

Hai người này đánh nhau cũng vô cùng đặc sắc, cũng không biết sư phụ của hắn là ai, dù sao thì một chiêu một thức đều giống như nước chảy mây trôi, nhưng mỗi quyền cước bổ ra đều vô cùng mạnh mẽ, cộng thêm trên cổ tay phải của hắn còn đeo thêm một miếng bảo vệ cổ tay bằng bạc sáng chói, lúc đánh vào người của bộ xương liền vang lên nhưng tiếng kêu binh binh, bộ xương kia thế mà lại là một cao thủ, bị hắn đánh như thế không những không bị rã ra, ngược lại còn có thể tìm được cơ hội hồi kích, nhìn động tác của nó, cư nhiên lại có mấy phần tương tự hắn, nếu như đổi thành một người sống có máu có thịt, nàng sẽ nghĩ hai người họ là huynh đệ đồng môn.

Mấy chiêu thức đi qua, cảnh tượng hiếm thấy này đổi thành ai đến xem đều sẽ nghĩ là trận chiến giữa cao nhân và yêu nghiệt.

Đào Yêu vừa bắt đầu thì cũng nghĩ như thế, nhưng càng nhìn càng thấy kỳ quái, quái nhất chính là nàng đột nhiên lưu ý đến vòng bảo vệ cổ tay của người này tựa hồ như có chữ viết được khắc lên, tuy nhìn rất cứng cáp, nhưng cũng không cứng đến mức tiếp hết chiêu này đến chiêu khác lại không có vết xước hay lồi lõm như thế được, nhưng có thể nhìn ra được là nó không phải được tạo ra từ vàng bạc bình thường, mà độ phản chiếu của nó của nó còn hơn cả mặt gương, tùy theo mỗi động tác của hắn mà rạch ra một đường khiến cho người nhìn hoa mắt chóng mặt. Nàng mở lớn mắt nhìn kỹ, khi miếng bảo vệ cổ tay đó vung lên, tựa hồ như thấp thoáng nhìn thấy một hàng phù văn màu đỏ được khắc trên đó, càng giống như nổi từ trong đó ra, càng thú vị hơn là, bất luận bộ xương đó đứng ở góc độ nào, thì trên mặt miếng bảo hộ đó đều phản chiếu hình ảnh của nó.

Đào Yêu đột nhiên hiểu ra, tiểu tử này thế mà lại thi triển "Kính Thuật"

Nàng nhớ trong cổ tịch mà Đào Đô sưu tầm có một quyển sách viết riêng về loại pháp thuật này, điều khiến một người không đam mê ngâm mình trong một đống sách như nàng cảm thấy ấn tượng sâu sắc, đó chính là môn pháp thuật này thực sự dùng đúng một quyển sách để miêu tả, có thể thấy "Kính Thuật" đó là một môn pháp thuật rất rộng, trong đó phân ra vô số nhánh, nàng lướt cỏ đi qua, "Thuật người rối" mà thế gian hiếm có cùng nằm trong thuật này, mà trong thuật người rối có thể loại chú pháp giấu ở trong đó có thể phản quan lại vào vật thể, đem ý chỉ của mình thi chú lên đối phương thông qua hình ảnh phản chiếu đó mà điều khiển, khiến cho đối phương hoàn toàn nghe lệnh mình, kẻ trúng thuật, bất luận là vật sống hay vật chết, đều hoàn toàn không có lực phản kháng.

Từng nghe có một thuật sĩ bất lương thi pháp này với con người, khiến cho người đó tự coi mình là một tảng đá chìm xuống đáy hồ, cũng có người dùng nó để khiến đá bay lên trên không trung, hoa mộc múa lượn, cái gọi là "nhân khả thạch, thạch khả vũ", đó chính là điểm lợi hại của chú thuật này.

Nghĩ cũng phải, một bộ xương sao có thể đánh nhau với con người, bắt buộc phải có ngoại lực tác động vào, hình ảnh của tên tiểu tử đó hiện lên trên tấm bảo hộ chính là chứng cứ. Nhìn kỹ hơn chiêu thức mà họ dùng, càng giống nhau đập nhau, ngược lại càng giống như đang so tài võ nghệ, thân thủ chiêu thức của bộ xương đó hoàn toàn chính là một hắn khác.

Sắc mặt Đào Yêu phức tạp nhìn lén hai tên kia, hóa ra người của thế gian không phải là vô vị nhất mà chỉ có càng vô vị hơn, đêm tối lạnh lẽo vắng vẻ, cư nhiên có người lại vô vị đến mức đến nghĩa địa để đào một bộ xương trắng lên để luyện công...

Còn có, cây gậy sắt xanh kia e là vũ khí của tên này rồi, dù sao thì nhìn vô cùng hợp với hắn. Nếu như thật như thế, vậy thì quái vật đó chính là do hắn nuôi ra rồi, chỉ dựa vào quyền cước công phu của hắn, chắc nửa quyền thôi đã có thể đập chết nàng... Hay là cược một ván xem hắn có lương tâm hay không, ra ngoài khóc lóc kể lể lăn lộn cầu xin hắn thả Hàm Thử ra? Nếu như Hàm Thử còn chưa chết...Ôi chao, thật là rối quá, Đào Yêu đảo mắt, vẫn là dùng thuốc đi, bột phấn lần trước đối phó với lão tặc kia vẫn còn thừa, nếu dùng hết chỉ sợ tên này cũng không thể chịu nổi cái cảm giác ngứa khi bị côn trùng bỏ khắp người, như thế thì dễ làm rồi.

Quyết định rồi! Dùng thuốc, cho hắn ngứa chết.

Nàng cúi người thấp xuống chút nữa, vừa đưa tay vào trong túi vải, trên đời đột nhiên bay đến một thứ đồ chơi...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi