BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương, Hứa Kiến Quốc chỉ bình thản liếc nhìn anh chứ không nói lời nào.

Mà những ông lão đứng ở bên cạnh Hứa Kiến Quốc lại bùng nổ.

“Ông Hứa, tên nhóc con này từ đâu đến vậy? Cậu ta thật sự rất giống với ông hồi còn trẻ đấy”.

“Đúng vậy, năm đó ông kết luận có thứ gì đó ở bên trong viên đá đó. Ai khuyên ông, ông cũng không nghe, tên nhóc này giống y hệt ông”.

“Lễ nào cậu ta là học trò của ông sao? Dù thế nào thì ông cũng phải mang miếng ngọc này ra, cho dù nó không đáng giá bao nhiêu cả. Nhưng nếu như mở miếng màu xanh này ra lần nữa, nó lại không hề đáng giá chút nào”.

Đám người Trịnh Thái Sơn lập tức lên tiếng trêu đùa, có thể nhìn thấy bọn họ thường xuyên lấy chuyện năm đó của Hứa Kiến Quốc bị lừa ra để trêu trọc.

Nhưng lần này thì không, Trần Triệu Dương vừa mới nói ra câu nói này đã rút những lời trêu chọc của những ông lão này với Hứa Kiến Quốc.

“Đã bao nhiêu năm rồi, các ông nói vẫn chưa thấy chán nhưng tôi đã nghe chán rồi. Được rồi, tôi mời mấy người các ông đến đây không phải là nói chuyện tán gấu với mấy người các ông. Ngày hôm nay tôi mời các ông đến đây là để cho các ông xem thử xem, quyết định năm đó của tôi có phải là chính xác hay không”, Hứa Kiến Quốc trừng mắt nhìn, sau đó nói với vẻ hung dữ.

Thật ra trong lòng Hứa Kiến Quốc cũng rất lo lắng bồn chồn, tảng lá lớn như vậy, dù có xẻ ra đi nữa thì có thể ra được thứ gì?

Nhưng ngày hôm qua sau khi nhận được điện thoại của cô cháu gái của mình, ông ấy vô cùng kích động, lập. tức gọi điện thoại cho những ông bạn già của mình, nói muốn cho bọn họ một điều bất ngờ.

Nhưng đợi đến khi bình tĩnh trở lại, ông ấy lại cảm thấy mình đã làm một chuyện rất ngu xuẩn.

Cô cháu gái của mình chỉ nói có người muốn mua tảng đá mà mình lấy ra, mặc dù người mua nói bên trong ngọc có đồ nhưng người đó cũng chưa có tận mắt nhìn. Như vậy sao có thể biết được những thứ này?

Lỡ như tên nhóc đó là người năng lực kém cỏi, vốn là một cái chày gỗ thì chẳng phải mình sẽ mất mặt trước mấy ông bạn già sao? Hơn nữa còn là lần thứ hai. Đến khi đó sao mình có thể ngẩng đầu lên được.

Nhưng ông ấy không nói những lời nói này ra ngoài, có đánh chết ông ấy cũng không thể thay đổi được nữa.

Nhưng ngày hôm nay sau khi nhìn thấy Trần Triệu Dương, Hứa Kiến Quốc nhận ra cậu thanh niên xấp xỉ cháu gái của mình này chắc chản không hề đơn giản.

Mặc dù ông ấy chỉ là một người bình thường, nhưng bởi vì làm một người có chức vị cao lâu năm, hơn nữa là sát phạt chính nên sự uy hiếp trên người chắc chắn

không phải người bình thường có thể chống lại được. Cho dù là người lính được huấn luyện bài bản, e rằng bọn họ cũng khó mà chống lại được uy hiếp của ông.

Nhưng trước sự uy hiếp của mình, cậu thanh niên này lại có thể bình thản như không có chuyện gì. Điều đó đủ để chứng minh sự tài giỏi siêu phàm của cậu ta.

“Ông Hứa, ông đã lớn tuổi như vậy rồi nên đừng mở ra nữa. Lỡ như bên trong đó chính là miếng ngọc như vậy thì chẳng phải..”, mặc dù tính tình của Trịnh Thái Sơn nóng nảy, nhưng ông ta lại có mối quan hệ tốt nhất với Hứa Kiến Quốc. Nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Kiến Quốc như vậy, ông ta vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.

“Đúng vậy, ông Hứa à, đã bao nhiêu năm như vậy rồi ông cần gì cứ phải dính lấy nó. Ông cứ bán cho cậu ta là được rồi”.

Những người khác cũng lên tiếng khuyên nhủ, có thể thấy bọn họ đều không cho rằng bên trong tảng ngọc to này sẽ có thứ gì đó. Bọn họ đều sợ xẻ nó ra rồi, bên trong không có gì sẽ càng đả kích người ta hơn.

“Gậu thanh niên, cậu thấy như thế nào?”, Hứa Kiến Quốc không thèm để ý đến những người bạn già của mình mà quay đầu nhìn về phía Trần Triệu Dương, lên tiếng hỏi.

“Thưa ông, tảng ngọc này là của ông, nếu như ông muốn bán thì tôi sẽ mua. Cho nên tất cả mọi thứ đều xem tâm nguyện của ông”, Trần Triệu Dương lại không trả lời, lỡ như mình nói thứ ở bên trong đó vô cùng có giá trị thì lão già này sẽ không bán cho mình nữa. Như vậy chẳng phải mình đã phí công tốn sức rồi sao?

“Đúng là một tên nhóc gian xảo, câu trả lời xảo quyệt như vậy không sợ tôi không bán cho cậu mà tự tôi sẽ xẻ nó ra sao?", nghe thấy câu trả lời trôi chảy của Trần Triệu Dương, Hứa Kiến Quốc lại trừng mắt nhìn anh, đe dọa.

“Nếu như ông muốn xẻ nó ra thì e rằng đã xẻ ra từ lâu rồi chứ không phải để nó ở đây bao nhiêu năm như vậy, cho nên sự lựa chọn tốt nhất của ông là bán cho tôi. Cho dù cuối cùng món đồ này có ra được món hàng gì hay không thì tôi sẽ gánh vác danh tiếng này”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi