BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Lần này ba người họ không cãi nhau nữa, đều nhìn về phía Trần Triệu Dương, muốn xem anh nói gì.

“Chúng ta tìm một cái xe có không gian lớn, cùng lên xe không phải tốt hơn sao?”, lúc này, Trần Triệu Dương đưa ra biện pháp giải quyết,   nhìn ba người họ, muốn xem ý bọn họ thế nào.

“Ý này hay lắm, đi nào, lên xe tôi đi, đủ rộng”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Tạ Đồ lập tức vui vẻ, trực tiếp đón mọi người lên chiếc xe phía trước.

Thẩm Tu và Điền Đại Hà bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi theo.

“Hai người không có xe sao? Ngồi xe của mình đi!”, Tạ Đồ thấy hai người họ đi theo, lập tức cười híp mắt nói.

“Ngồi xe ông thì sao chứ? Hôm nay tôi nhất định phải ngồi”, Điền Đại Hà nói xong liền kéo cửa xe ra, nói với Trần Triệu Dương: “Cậu bạn nhỏ Trần Triệu Dương, lên xe đi”.

“Ông lên trước đi”, Trần Triệu Dương vội vàng khoát †ay, anh vô cùng kính trọng mấy ông lão này nên từ chối.

“Được, vậy tôi lên trước”, Điền Đại Hà cũng không. phải người hay ngượng ngùng, lên xe không chút khách khí. 

Thẩm Tu cũng không nói gì, theo sát lên.

“Lão Tạ, tôi lên trước nhé”, Trần Triệu Dương nhìn Tạ Đồ rồi mới lên xe.

Tạ Đồ bất đắc dĩ, hai lão lưu manh này, thật chẳng còn chút liêm sỉ nào cả.

Sau đó ông ta cũng lên theo. Tăng Kim Lai không theo lên, mà đi tới ghế phó lái, anh ta cũng không muốn dính vào chuyện này.

Dọc đường đi, bốn người Trần Triệu Dương bắt đầu không ngừng thảo luận về sự hiểu biết liên quan đến cảnh giới võ đạo tông sư.

Mặc dù Trần Triệu Dương mới là võ đạo tông sư, nhưng lại có một vài cảm nhận vô cùng độc đáo, khiến ba người còn lại đều cảm thấy thông suốt.

Sự hiểu biết của ba người họ cũng cho Trần Triệu Dương nhiều lợi ích, dù sao anh cũng mới tiến vào võ đạo tông sư, có vài thứ liên quan đến cảnh giới tông sư, anh không hiểu lắm.

Cứ như vậy, dọc theo đường đi, bốn người không ngừng thảo luận sự hiểu biết của mình liên quan đến võ đạo tông sư, cả bốn đều được rất nhiều lợi ích.

Không qua bao lâu, xe đã tới ngoại ô thủ đô, dừng lại trước một biệt uyển vô cùng yên tĩnh.

Mới tới đây, Trần Triệu Dương đã cảm nhận được một luồng linh khí vô cùng nồng nặc, điều này khiến Trần Triệu Dương ngạc nhiên. Không ngờ thủ đô lại có một nơi tốt như vậy, tu luyện ở nơi như thế này đúng là làm chơi ăn thật.

“Trong số ba chúng tôi, lão Tạ biết hưởng thụ nhất. Nơi này mạnh hơn cái biệt thự cũ của tôi nhiêu. Đáng tiếc lão Tạ quá keo kiệt, không cho tôi tới ở mấy ngày”, thấy Tạ Đồ lái xe tới đây, Điền Đại Hà oán trách nói.

“Đúng vậy, keo kiệt”, mặc dù Thẩm Tu không nói nhiều, nhưng cũng khẳng định.

“Hừ, linh khí ở đây tôi dùng còn không đủ, nếu hai người các ông tới, chẳng bao lâu linh khí ở đây đều bị hai lão già các ông hút hết rồi”, nghe hai người nói vậy, Tạ Đồ không vui nói.

“Được rồi, đừng nói nữa, khiến cậu bạn nhỏ Trần Triệu Dương chê cười rồi”, Điền Đại Hà hừ nhẹ, khoát tay nói.

Trần Triệu Dương không nói gì, chỉ cười híp mắt nhìn ba người họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi