BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Nghĩ đến đó, nước miếng của Nhậm Viễn cũng sắp chảy xuống.

Lúc này anh ta lên máy bay với tốc độ nhanh nhất, ba người Trần Triệu Dương cùng nhau lên máy bay, điều khiến cả ba người bọn họ bất đắc dĩ là mặc dù ba người bọn họ ngồi cùng nhau, nhưng tên Nhậm Viễn lại ngồi ở bên cạnh bọn họ, cách có một lối đỉ.

Vốn dĩ Nam Cung Yến và.Julia đã tính đến chuyện này rồi, Trần Triệu Dương ngồi ở giữa, cả hai có thể ngồi ở bên cạnh anh. 

Tuy nhiên, bên cạnh lối đi là cái tên khó ưa, Nam Cung Yến và.Julia cũng không muốn ngồi cạnh cái tên này, cho dù có cách một lối đi cũng không được.

Cuối cùng, Julia chỉ có thể ngồi ở phía trong cùng, còn Trần Triệu Dương ngồi ngoài cùng và Nam Cung Yến ngồi ở giữa, điều này khiến.Julia ghét cái tên Nhậm Viễn này đến nghiến răng nghiến lợi.

Đương nhiên Nhậm Viễn không biết chuyện này, lúc. này trong lòng anh ta cũng rất phiên muộn, còn tưởng rằng mình có thể gần gũi với người ta, nhưng không ngờ người ngồi bên cạnh mình lại là người đàn ông đi cùng với hai người đẹp này, mặc dù người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng mà đẹp trai cũng không thể làm cơm ăn.

Ngay khi Nhậm Viễn đều dồn sự chú ý lên hai người đẹp, cô gái ngưỡng mộ Nhậm Viễn cũng đi tới, hiển nhiên là cô ta thực sự rất ngưỡng mộ Nhậm Viễn, vừa rồi cô ta còn chưa xem tướng xong, còn muốn biết hướng đi vận mệnh của mình.

Vì vậy, sau khi lên máy bay, cô gái đó đã đến thẳng chỗ của Nhậm Viễn.

Vốn dĩ cô gái không có ngồi cạnh Nhậm Viễn, dù sao cô gái đó vẫn là một người đẹp, van nài anh trai nhỏ một hồi, cuối cùng thì anh trai nhỏ cũng đỏ mặt đồng ý.

Sau đó, cô gái đó đã lấy được chỗ ngồi bên cạnh Nhậm Viễn như mong muốn.

“Nhậm đại sư, anh hãy giúp người ta nhìn xem vận thế năm nay của người ta như thế nào?”, cô gái không thèm để ý đến chuyện bây giờ Nhậm Viễn đã hoàn toàn bị Nam Cung Yến và.Julia quyến rũ, mà nắm lấy cánh tay của anh ta, giọng nói thâm tình, chân thành vang lên.

“Sau khi xuống máy bay, tôi sẽ xem tướng cho cô một lần nữa”, Nhậm Viễn hơi nhíu mày rồi hất tay người phụ nữ ra, sau đó đứng dậy đi tới chỗ Trần Triệu Dương.

“Hả?”, Trần Triệu Dương hơi sửng sốt một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

“Cho anh một ngàn đồng, đổi chỗ ngồi đi?”,Nhậm Viễn hoàn toàn không nhìn ra quần áo trên người Trần Triệu Dương là nhãn hiệu gì, trong mắt chợt hiện lên vẻ khinh thường, sau đó từ trong túi lấy ra một ngàn đồng, kiêu ngạo nói với anh.

"Cút!"

Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn Nhậm Viễn, sau đó phun ra một chữ.

Nhậm Viễn đã nghĩ đối phương sẽ quyết định đứng dậy đổi chỗ với anh ta, dù sao thì nhìn quần áo ở trên người của đối phương, e rằng cũng là một kẻ không có nhiều tiền, lúc này anh ta tốn một ngàn đồng để đổi chỗ ngồi thì chắc chắn đối phương sẽ rất biết ơn.

Nhưng mà anh ta không ngờ người này lại nói năng thô lỗ với mình như vậy, điều này khiến sắc mặt của Nhậm Viễn bỗng nhiên tối sâm xuống. 

Kể từ khi trở thành học trò của Diêm đại sư, đây là lần đầu tiên có người thô lỗ với anh ta như vậy, trong lúc nhất thời, anh ta cảm thấy hơi không quen rồi sau đó cơn tức giận bùng lên.

Người đẹp không khách sáo với anh ta thì đó là đặc quyền của người ta. Anh là một người đàn ông, cho dù có đẹp trai đi chăng nữa thì điều đó cũng tuyệt đối không được phép.

“Nhãi ranh, anh có biết nếu nói chuyện như thế sẽ mang đến tai họa cho mình hay không”, đôi mắt của Nhậm Viễn u ám, nghiêm nghị nói.

"Thưa anh, mời anh hãy trở lại chỗ ngồi và thắt dây an toàn, máy bay sẽ lập tức cất cánh. Cảm ơn anh đã hợp tác", đúng lúc này, một nữ tiếp viên hàng không mặc. đồ lụa đen đi tới, tức giận nói với Nhậm Viễn.

“Coi như là thằng nhãi anh may mắn”, nghe thấy lời nói của tiếp viên hàng không, Nhậm Viễn chợt chán nản mà nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi