BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Trần Triệu Dương rên lên một tiếng, phần lưng truyền tới cơn đau rát.

Kể từ khi tôi luyện thân thể đến giờ, anh chưa từng bị thương như thế này, vậy mà giờ đây lại bị thuốc nổ làm bị thương.

Xem ra thân thể anh vẫn chưa rắn chắc đến mức có thể đỡ được uy lực của thuốc nổ.

"Thế nhưng vết thương của anh không mấy nghiêm trọng, trông hơi đáng sợ một chút mà thôi.

Vốn dĩ Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ còn rất mừng khi thấy Trần Triệu Dương chiến thắng, nhưng sau khi tiếng nổ vang lên, sắc mặt của bọn họ lập tức trở nên tái nhợt. 

Không cần nghĩ ngợi chút nào, hai cô gái chạy thẳng tới chỗ Trần Triệu Dương.

“Hản đã bị thương rồi, không còn sức nữa đâu, xông lên hết cho tôi!”, thấy Trần Triệu Dương vẫn chưa bị nổ banh xác, Phòng Vĩnh Tín bảo đám võ giả trong gia tộc xông về phía anh.

Người nhà họ Phòng gầm thét vang trời, cầm đủ mọi loại vũ khí lao về phía Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương chẳng có thời gian để băng bó vết thương, anh lập tức xoay người lại đánh với đám người đó.

Người nhà họ Phòng sử dụng thủ đoạn tởm lợm như vậy khiến Trần Triệu Dương nổi giận, vậy nên anh chẳng hề nương tay, mỗi chưởng mỗi quyền của anh mà đánh trúng ai là người đó sẽ tàn

phế luôn, thậm chí có người còn bị đánh nát sọ.

Nhìn cảnh tượng máu me ấy, những thương nhân và người của các gia tộc khác mặt cắt không còn một giọt máu, một số người yếu bóng vía còn nôn mửa tại chỗ.

Vốn dĩ Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ còn định tới đó, nhưng chứng kiến cảnh ấy, cả hai sợ đến mức đứng khựng lại. 

“Tạm thời chúng ta đừng qua đó, qua đó chỉ làm vướng víu thêm thôi”, thấy Trần Triệu Dương vẫn rất dũng mãnh, Từ Tịnh Nhã cố nén cảm giác buồn nôn để nói ra câu này.

“Qe..”, Dương Lệ thay đổi sắc mặt, trực tiếp nôn ra đó.

Trần Triệu Dương vẫn cứ ra tay tàn nhãn, không hề nương tay chút nào, người nhà họ Phòng cứ xông tới là sẽ bị anh chém giết.

Những người chưa kịp tới gần lập tức dừng lại. Ai nấy đều hoảng sợ tột độ, khuôn mặt tái mét, không dám tiến lên nữa.

Trần Triệu Dương chém giết tất cả những kẻ xung quanh mình, sau đó nhìn sang khu vực của nhà họ Phòng, đi tới chỗ ngồi của Phòng Vĩnh Tín.

Nhìn thấy cảnh ấy, những người cầm quyền trong nhà họ Phòng đều thay đổi sắc mặt. Nếu không xử lý ổn thỏa chuyện này thì e rằng nhà họ Phòng sẽ bị nhổ tận gốc mất.

“Thực ra vốn dĩ chúng ta cũng chẳng có hận thù gì cả, nhưng nhà họ Phòng các người không nên chọc tới tôi, còn đã chọc vào rồi thì phải trả giá”, vẻ mặt của Trần Triệu Dương lạnh lẽo tột độ, anh chậm rãi bước về phía Phòng Vĩnh Tín. 

Những người cầm quyền trong nhà họ Phòng cuống cuồng cả lên. Trần Triệu Dương đã đánh với đại trưởng lão lâu như thế, lại còn bị nổ bay đi, ấy vậy mà sức chiến đấu vẫn mạnh đến thế, quả thực không phải người nữa rồi.

“Trần Triệu Dương, đúng là giữa chúng ta chẳng có hận thù gì lớn lao cả, chi bằng dừng lại ở đây đi. Anh cần gì thì cứ việc nói với tôi, tôi nhất định sế thỏa mãn ý muốn của anh”, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trần Triệu Dương, Phòng Vĩnh Tín sợ thót tim.

Vừa rồi, Trần Triệu Dương nói là phải giết tất cả những cao thủ từ cảnh giới thiên tiên trở lên của nhà họ Phòng, nếu là thế thật thì nhà họ Phòng cũng chẳng cần tồn tại nữa.

Với những hành vi thường ngày của nhà họ Phòng, bọn họ mà không có thực lực để áp chế những gia tộc khác trong thành phố Vân Hải thì e rằng những gia tộc ấy sẽ liều mạng và thậm chí là tiêu diệt nhà họ Phòng, Phòng Vĩnh Tín tuyệt đối không cho phép chuyện ấy xảy ra.

“Tôi nhớ ra rồi, những gia tộc lớn như các người đều là loại ngứa đòn, không đánh các người nhừ tử thì các người sẽ không chịu cúi đầu”, nghe thấy câu nói ấy của Phòng Vĩnh Tín, Trần Triệu Dương cười lạnh rồi mỉa mai. 

Nghe vậy, sắc mặt của những người cầm quyền trong nhà họ Phòng đều rất khó coi, nhưng bọn họ không dám nói gì cả. Lúc này Trần Triệu Dương chẳng khác nào tử thần, nói thêm một câu mà đánh mất tính mạng thì khác nào chết oan.

“Vậy anh Trần định làm thế nào?”, Phòng Vĩnh Tín hít sâu một hơi, kìm nén cơn thịnh nộ đang sắp bùng lên.

“Không làm gì hết, chỉ thực hiện những gì tôi vừa nói thôi, xử hết đám võ giả từ thiên tiên trở lên của nhà họ Phòng”, dứt lời, Dương Đức Trung lại tiến lên, tư thế như chuẩn bị ra tay đến nơi rồi.

“Đừng kích động, anh có thể đưa ra điều kiện mà, anh muốn thứ gì? Chỉ cần nhà họ Phòng có thì chúng tôi nhất định sẽ cho anh”, nhìn thấy dáng vẻ ấy của Trần Triệu Dương, Phòng Vĩnh Tín cảm thấy nhức óc, đành lên tiếng thỏa hiệp.

“Được thôi, hai mươi cây linh dược”, Trần Triệu Dương nói với vẻ mặt cợt nhả, đưa ra một cái giá trên trời.

Nghe thấy câu ấy của Trần Triệu Dương, Phòng Vĩnh Tín lập tức nhíu mày lại. Trần Triệu Dương đã nhắc đến linh dược thì chứng tỏ là anh biết nhà họ Phòng bọn họ có linh dược, xem ra lần này nhất định phải bỏ vốn gốc rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi