BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Sau đó, vài người này trực tiếp bị người của Tăng Kim Lai khống chế. Còn đấu giá viên kia tuy là không bị khống chế nhưng vẫn có người canh chừng ông ta.

Lúc này, đấu giá viên gần như sắp khóc, ông ta biết, nghề nghiệp của mình sắp tiêu rồi.

Đừng thấy Tăng Kim Lai cười ha ha thì cứ tưởng rất hiền lành nhưng những ai quen biết với anh ta đều rất rõ, ai mà đắc tội phải anh ta thì kẻ đó sẽ bị hành hạ cho tới chết.

“Em có sao không?”, Trần Triệu Dương nhanh chóng tới bên cạnh của Nam Cung Yến và ân cần hỏi han.

“Chỉ là mấy tên nhát gan, đừng quên, bổn cô nương cũng là một đại cao thủ, còn không mau đi tháo bom đi”, Nam Cung Yến nghe Trần Triệu Dương nói vậy thì liền tự hào nói, sau đó thúc Trần Triệu Dương đi tháo bom.

“Được, vậy mọi người nhớ chú ý an toàn”, Trần Triệu Dương gật đầu, còn vài quả bom cần phải tháo bỏ.

Trần Triệu Dương bắt đầu tháo bỏ các quả bom còn lại.

“Chị Tiểu Yến, chị lợi hại thật. Không ngờ chị lại  là một cao thủ à nha”, Tuyên Hoàng bên cạnh sớm đã bị thần thái xuất sắc của Nam Cung Yến chinh phục, cô ấy bèn háo hức hét lên.

“Chị Tiểu Yến, chị nhất định phải dạy cho em đó. Em cũng muốn theo chị học, chị nhận em làm học trò đi”, Tuyên Hoàng sùng bái nói với Nam Cung Yến, đồng thời càng trở nên quyết tâm hơn.

Dù gì chuyện của Chu Đại Hải lúc nãy khiến cô ấy nghĩ lại mà thấy sợ. Nếu không phải Trần Triệu Dương ra tay, e là bây giờ cô ấy đã rơi vào cảnh làm đồ chơi của Chu Đại Hải rồi.

Bây giờ biết Nam Cung Yến thật sự là một cao thủ võ thuật, cô ấy có thể không kích động ư.

Chỉ cần mình có thể trở thành cao thủ, có năng lực tự bảo vệ mình, vậy sau này ai còn dám ức hiếp cô ấy chứ?

Nghĩ tới đây, cô ấy không nhịn được vui vẻ hẳn, ánh mắt nhìn sang Nam Cung Yến trở nên nhiệt tình vô cùng.

“Chị cũng không phải cao thủ gì đâu. Nếu em muốn học thì theo anh Triệu Dương mà học. Anh ấy mới là cao thủ”, tuy Nam Cung Yến tự cho là bản thân không tệ, nhưng cũng sẽ không tự cho mình có thể nhận dạy ai đó được. 

“Nhưng, anh ấy có đồng ý dạy em không?”, Tuyên Hoàng hơi lo lắng. Dù gì thì Trần Triệu Dương nhìn có vẻ dễ thuyết phục nhưng lại là một người vô cùng nguyên tắc.

“Yên tâm đi. Nếu em thật sự là có thiên phú, chị chắc chắn sẽ kêu anh ấy thu nhận em”, nghe thấy sự lo lắng của Tuyên Hoàng, Nam Cung Yến cũng không để tâm nhiều nói.

Dù gì Trần Triệu Dương đã thu nhận cô gái xinh đẹp Dương Lệ, dựa vào gì không thể nhận Tuyên Hoàng?

Trần Triệu Dương đang chuyên tâm tháo bỏ bom dĩ nhiên không biết chuyện này. Chỉ còn lại một quả cuối cùng, nhưng vị trí đặt quả cuối cùng này rất lạ lùng, ở phía trên cùng của đèn treo trong đại sảnh.

Vốn dĩ nơi này không được coi là trọng điểm, nhưng đại sảnh của toà nhà này được thiết kế làm trọng điểm, khiến quả bom này trở nên quan trọng.

Trần Triệu Dương hít sâu một hơi, bỗng nhiên bật lên, cả người như viên đạn pháo vọt thẳng lên đỉnh nhà.

Tới đỉnh nhà, Trần Triệu Dương dùng tay chộp lấy chiếc đèn chùm sang trọng trên đỉnh nhà. 

“Woa..”

Những người bên dưới luôn theo dõi Trần Triệu Dương, thấy động tác này của anh thì ai nấy cũng đều há hốc mồm.

“Cú nhảy này đúng là cao quá đi. Cho dù là quán quân nhảy cũng không nhảy cao được vậy”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi