BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Đúng là đẹp trai ngất ngây. Nếu có thể gả cho anh ấy thì tốt biết bao”.

“Được rồi đó cô ơi, nếp nhăn trên mặt cô cũng tương đương tôi đấy”.

Những người trong đại sảnh đột nhiên bàn tán xôn xao. Ánh mắt của đàn ông nhìn Trần Triệu Dương trở nên sùng bái. Còn ánh mắt của phụ nữ nhìn anh cũng trở nên cuồng nhiệt. Nhất là những ngươi si mê còn muốn thề thốt phải gả cho anh.

“Còn mười giây”, lúc Trần Triệu Dương nhìn thấy thời gian đếm ngược của quả bom cuối cùng thì mặt anh bỗng biến sắc. Điều quan trọng nhất là quả bom này hoàn toàn khác quả bom trước đó. Cho dù là anh cũng không cách nào tìm được sợi dây để cắt trong thời gian ngắn.

“Mọi người tránh ra cho tôi”, trong lòng anh chỉ có chút phán đoán, Trần Triệu Dương kéo quả bom hẹn giờ xuống, tiếp theo anh xoay người, điên cuồng chạy ra phía cửa. “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lúc thấy Trần Triệu Dương đột nhiên hành động như vậy, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

“Tôi... tôi thấy quả bom hẹn giờ chỉ còn chín giây”, đột nhiên có một giọng run rẩy vang lên.

Nghe người này nói vậy thì ai nấy cũng đều ngơ. ngác, họ không ngờ là vì nguyên nhân này.

Lúc mọi người chưa kịp phản ứng thì Trần Triệu Dương trực tiếp phá cửa chính vô cùng kiên cố, sau đó anh xông ra khỏi cửa.

“Chồng à..”

Nghe những người kia nói vậy, lại thấy hành động của Trần Triệu Dương điên cuồng như thế, Nam Cung Yến dĩ nhiên biết chuyện gì đang diễn ra.

Trong nháy mắt, cô hét ra danh hiệu mà trước giờ mình chưa từng gọi anh.

Lúc này, Tuyên Hoàng cũng tỏ ra lo lắng. Cô ấy không ngờ lúc nãy đang yên đang lành, sao đột nhiên lại có cái thứ phá hoại này, chỉ còn mười giây nữa chứ. 

Lúc này trong lòng của mọi người đều lơ lửng. Dĩ nhiên họ nghĩ tới, nếu không phải Trần Triệu Dương phát hiện quả bom này, e là chưa mất bao lâu thì họ sẽ tiêu tùng hết rồi.

Hay nói cách khác, Trần Triệu Dương đã cứu tất cả mọi người.

Nghĩ lại thái độ trước đây của họ đối với Trần Triệu Dương, họ càng cảm thấy hổ thẹn.

“Chồng à, anh nhất định phải an toàn quay về”, Nam Cung Yến nhìn chăm chăm vào lỗ hỏng lớn trên cánh cửa mà Trần Triệu Dương phá, trong miệng cô lẩm bẩm.

“Anh Trần Triệu Dương, anh phải nhanh chóng quay về nha. Tôi còn muốn theo anh luyện võ nữa đấy”, lúc này Tuyên Hoàng cũng thành tâm lẩm bẩm.

“Bùm...

Lúc mọi người đang trầm ngâm thì có một tiếng nổ dữ dội từ bên ngoài vang lên.

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, ai nấy đều nhìn ra phía cửa, muốn xem thử Trần Triệu Dương có bị nổ chết chưa.

Sắc mặt của Nam Cung Yến trng bệch như tờ giấy trắng, cả người đột nhiên run rẩy. Rõ ràng cô đang sợ hãi, sợ Trần Triệu Dương thật sự xảy ra chuyện.

“Chị Tiểu Yến, chị đừng lo. Anh Triệu Dương nhất định sẽ không có chuyện gì đâu”, lúc này Tuyên Hoàng cũng không biết nên nói gì để an ủi Nam Cung Yến, chỉ có thể nói được như vậy.

“Ừm, chị tin anh ấy nhất định sẽ không sao”, Nam Cung Yến siết chặt hai tay, trong mắt mang theo tia hy vọng.

“Chị Tiểu Yến, chúng ta ra ngoài xem thử đi”, lúc này Tuyên Hoàng hơi nôn nóng, muốn ra ngoài xem thử. Dù gì tiếng nổ lúc nấy vang quá chừng, hơn nữa cũng ngay lúc Trần Triệu Dương ra ngoài chưa bao lâu”.

“Không cần đâu. Anh ấy về rồi”, Nam Cung Yến đột nhiên mỉm cười, sau đó từ từ đứng lên, vẻ mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

Tuyên Hoàng lại đơ ra, buột miệng nói ra: “Chị Tiểu Yến, làm sao chị biết?”

Ngay lúc cô ấy vừa nói dứt câu thì một bóng dáng đi giữa đám người kia, bước vào từ cái lỗ lớn mà Trần Triệu Dương phá lúc nãy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi