BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Anh rể, anh có thể dạy võ cho em không?”, ngay lúc này, Tuyên Hoàng đứng cạnh đột nhiên nói.

“Cô... cô vừa gọi tôi là gì?”, nghe được lời nói của Tuyên Hoàng thì Trần Triệu Dương đột nhiên đơ người ra, đây là xưng hô gì thế?

“Anh rể, anh là chồng của chị Tiểu Yến thì em tất nhiên phải gọi là anh rể rồi”, Tuyên Hoàng nói một cách đương nhiên, hoàn toàn không phát hiện ra cách gọi của mình có chút mâu thuẫn nào.

“Thực sự là phục logic của cô thật, cô cũng không phải chị em ruột thịt với vợ tôi”, Trần Triệu Dương bất lực nói.

“Chúng em tuy không phải chị em ruột nhưng chúng em còn thân thiết hơn cả chị em ruột thịt”,  nói xong thì Tuyên Hoàng vô cùng tình cảm mà ôm chặt lấy tay Nam Cung Yến.

“Anh nói đi, có dạy hay không?”, Tuyên Hoàng lập tức đổi sang bộ mặt hung dữ nói.

“Cô nghĩ tu luyện là việc ai cũng làm được hay sao? Điều này còn phải dựa vào thiên phú, nếu không có thiên phú tu luyện thì kể cả tôi có dạy cũng không có tác dụng gì”, Trần Triệu Dương bất đắc dĩ nói.

“Anh không dạy tôi sao biết tôi không có thiên phú? Nếu tôi là người có thiên phú, thậm chí còn là thiên tài vô song thì sao? Không phải anh đã lỡ mất một mầm non tốt hay sao, đây chính là sự lãng phí với tài năng thiên bẩm mà ông trời ban cho tôi”.

Tuyên Hoàng nói như súng liên thanh, bla bla bla một tràng đạo lý.

“Nếu có thời gian thì dạy cô ấy đi, để cô ấy có năng lực tự bảo vệ mình cũng tốt”, Nam Cung Yến cười một tiếng với sự nhiệt tình của Tuyên Hoàng, nên nói.

“Được, cô muốn học thì học đi, nhưng chúng ta cần nói rõ trước, nếu như cô không có thiên phú, không học được gì thì đừng có trách tôi”, Trần Triệu Dương bất đắc dĩ nói. 

“Được thôi, cảm ơn anh, anh rể”, nghe thấy Trần Triệu Dương đồng ý với mình thì Tuyên hoàng lập. tức hưng phấn mà kêu lên.

“Vợ à, chúng mình ra ngoài đi dạo một lát đi”, Trần Triệu Dương nghĩ đến ở đây đang có một bóng đèn sáng rực, muốn nói một hai câu âu yếm với Nam Cung Yến cũng không được.

“Hai người đi đi, em không làm phiền hai người nữa”, Tuyên Hoàng phóng khoáng nói.

Nghe được lời này thì hai người đều thấy vô cùng bất lực, cô nhóc này đúng là tinh quái mà.

Hai người đi ra ngoài biệt thự rồi đi dạo bên trong Thiên Sướng Viên, cả hai đều im lặng không nói gì để tận hưởng không gian riêng tư không dễ gì có được này.

Đi một lúc thì Nam Cung Yến chủ động nắm tay Trần Triệu Dương, khi anh quay sang nhìn thì cô lại giả vờ nhìn sang chỗ khác.

“Vợ à, anh biết sự xuất hiện đột ngột của anh khiến em khó chịu, đổi lại là anh thì anh cũng sẽ thấy như thế thôi, tự nhiên phải kết hôn với một người lạ, chuyện này còn là chuyện cả đời nữa, em chống cự anh, chán ghét anh, anh đều có thể hiểu được”. 

“Nhưng mà vợ à, trải qua khoảng thời gian chung sống này, chắc em cũng biết được tâm ý anh dành cho em rồi”.

“Vợ à, gả cho anh, được không?”, nói đến đây, Trần Triệu Dương đột nhiên quay người sang đối mặt với Nam Cung Yến, nói một cách vô cùng thâm tình.

Nam Cung Yến không ngờ anh đột nhiên lại nói thế nên lập tức sững sờ, ngay sau đó, trong mắt cô hiện rõ sự xúc động.

Trần Triệu Dương hiểu rõ những tủi hờn, bất mãn, chống cự, chán ghét của cô trước đây.

Nhưng chỉ với lời tỏ tình đầy tình cảm này của Trần Triệu Dương, mọi thứ đều tan biến hết.

“Không được!” Nhìn thấy bộ dạng xúc động đó của Nam Cung Yến thì Trần Triệu Dương vô cùng kích động, anh chờ đợi cô đồng ý lời cầu hôn của mình.

Nhưng mà, anh không ngờ đến Nam Cung Yến lại nói như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi