BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Nhìn thấy Nam Cung Yến không có chuyện gì, Trần Triệu Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không có chuyện gì là tốt rồi, lửa giận trong lòng anh cũng tiêu tan ngay trong nháy mắt, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn.

Hai người Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đều Ễ không nghe điện thoại, mà hiện tại Triệu Diễm Linh lại xuất hiện vô cùng không đúng lúc, không phải bởi vì người phụ nữ này, nên Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng không nghe điện thoại của chứ?

Nghĩ đến đây, Trần Triệu Dương chăm chú nghe xem bốn người đang nói cái gì. 

Chỉ là dường như họ đã nói xong rồi, còn dư lại ba người đang luân phiên nhau an ủi Nam Cung Yến, còn dáng vẻ của Nam Cung Yến thì vô cùng đau thương.

Điều khiến cho Trần Triệu Dương bực bội nhất chính là Triệu Diễm Linh còn nói xấu anh, nói anh như thế nào cũng không đủ, còn đi ra bên ngoài tìm loại phụ nữ kia.

Sau khi Trần Triệu Dương nghe thấy điều này, anh lập tức nhớ tới lúc bản thân tiến vào cửa hàng kia tìm Hắc Kiện và Ưng Chuẩn, hình như bị ai đó theo dõi. Lúc ấy anh thấy được bóng lưng của một cô gái, chẳng qua là lúc đó anh bị những cô gái kia kéo vào trong nên chưa kịp đi ra nhìn xem là ai.

Nếu đã như vậy thì cô gái kia chính là Triệu Diễm Linh rồi. 

Trần Triệu Dương lập tức nghĩ thông suốt, cuối cùng cũng đã biết rõ lý do vì sao Nam Cung Yến tức giận, chỉ sợ rằng cô gái kia phát hiện ra anh đi đến nơi nào đó cho nên đã chạy tới đây tố cáo anh.

Sau khi nghĩ thông suốt, Trần Triệu Dương lập tức đau đầu, những cái khác còn nói được chứ làm sao có thể giải thích việc anh tới nơi mẫn cảm kia?

Trong lúc tự hỏi tự trả lời, đám người Trần Triệu Dương đã đi vào phòng tiếp khách của nhà họ Hạ, mà hai người Hạ Thanh Minh và Quý Vân Hải đã được người gác cổng thông báo trước nên biết rõ Trần Triệu Dương đằng đằng sát khí dẫn người tới đây.

“Cậu nhóc Trần Triệu Dương này, đây là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”, nhìn thấy vẻ mặt Trần Triệu Dương vẫn bình thường nhưng vẻ mặt của những người Trần Triệu Dương đưa đến không được tốt cho lắm, Hạ Thanh Minh mở miệng hỏi.

“Ông Hạ, không có chuyện gì”, Trần Triệu Dương cười khổ một tiếng, lúc này quay lại nói với đám người Tật Phong: “Đây là ông Hạ, đây là ông Quý, đừng trưng vẻ mặt này ra nữa, bình thường một chút cho tôi”.

Vốn đang cho rằng đã xảy ra chuyện gì nên đám người Tật Phong mới như thế, giờ nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương rồi lại nhìn dáng vẻ của anh thì lập tức biết rõ hẳn là không sao rồi. Mặc dù không biết tại sao Trần Triệu Dương lại biết rõ mọi chuyện, tuy nhiên bọn họ cũng không tiếp tục trưng ra dáng vẻ hung ác nữa.

“Nhóc con Trần Triệu Dương, mấy người này chắc là những nhân vật chính được trao thưởng à, tôi đã để cho người ta sửa lại các thông tin liên quan rồi, đợi một chút nữa là có thể đưa tới đây”, Hạ Thanh Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi cơn thịnh nộ của Trần Triệu Dương biến mất, Hạ Thanh Minh lập tức vận dụng sức mạnh của nhà họ Hạ, điều tra xem có chuyện gì xảy ra. Chuyện như vậy cũng không phải là bí mật cho nên ông ta rất nhanh đã điều tra ra được.

Trong mắt của ông ta, sở dĩ Trần Triệu Dương và những người anh em của anh đằng đằng sát khí là do chuyện trước kia, cho nên sau khi biết rõ chuyện gì đã xảy ra thì ông ta lập tức tìm người bắt tay vào điều tra tư liệu của người đăng bài treo giải thưởng.

“Cảm ơn ông Hạ đã có lòng”, mặc dù Trần Triệu Dương không thích việc người khác điều tra mình nhưng dù sao ông Hạ cũng là vì tốt cho anh.

“Ông Hạ, vợ tôi đâu?”, Trần Triệu Dương giả vờ nhưng không biết mấy người Nam Cung Yến đang ở nơi nào nên lúc này anh mở miệng hỏi. 

“Trần Triệu Dương, các cô ấy đang nghỉ mát ở trong chòi trong sân sau ở trang viên. Không ngờ rằng tên nhóc Trần Triệu Dương này vậy mà đã kết hôn rồi, thực sự là có phúc lớn”, sau khi biết rõ chuyện này, trong lòng Hạ Thanh Minh cảm thấy vô cùng không cam lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi