BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Triệu Diễm Linh đâu?”, Trần Triệu Dương nhìn người ở chỗ này, lập tức tò mò hỏi.

"Lúc bọn em ở bên ngoài, cô ta lấy cớ đi toilet, sau đó không trở lại nữa”, Cẩu Tử lắc đầu nói.

"Đi toilet gì chứ, theo tôi thấy là trốn rồi”, Tật Phong lập tức khó chịu nói.

Bọn họ vừa mới biết là người phụ nữ kia ở phía sau gây sự, nếu không đại ca cũng không phải khổ cực chạy đến để giải thích như vậy, cho nên, bọn họ không có chút hảo cảm nào đối với Triệu Diễm Linh cho dù Triệu Diễm Linh là chị họ của Nam Cung Yến đi chăng nữa.

"Cậu Trần, ông chủ của chúng tôi bảo tin tức tới rồi, bảo ngài đi ra sảnh ngoài một chuyến”, chính vào lúc này, bên ngoài có một người đàn ông trung niên đi tới, cung kính nói với Trần Triệu Dương.

"Mọi người ở chỗ này chơi đi, tôi đi trước một chuyến", đợi đến khi các cô gái dừng lại, Trần Triệu Dương nhanh chóng mở miệng nói ra.

"Được, anh đi đi”, mặc dù Nam Cung Yến không biết là tin tức gì, nhưng cô nghĩ tới chuyện này rất quan trọng với Trần Triệu Dương cho nên cũng không ngăn cản.

Sau đó Trần Triệu Dương dẫn đám người Tật Phong đi tới phòng tiếp khách ở phía trước, mà lúc này Hạ Thanh Minh và Qúy Vân Hải đã ngồi trong đại sảnh từ lâu.

"Ông Hạ, ông Quý”, Trần Triệu Dương đi lên trước, chào hỏi bọn họ một câu.

"Tên nhóc Trần Triệu Dương à, ngồi đi, đây là danh sách các thế lực tham gia vây quét, mà người tuyên bố treo giải cũng tra được, tài liệu cặn kẽ đều ở bên trong”, lúc này Hạ Thanh Minh đưa một tập. tài liệu cho Trần Triệu Dương.

"Được rồi”, nghe đến đó, trong mắt Trần Triệu Dương lập tức hiện lên một tia hung ác, sau đó nhận lấy túi tài liệu kia, cẩn thận xem xét.

Đám người Tật Phong cũng bước lên trước vài bước, ngược lại bọn họ cũng muốn xem xem, là thế lực gì chạy tới đánh lén bọn họ?

"Thiết Minh, Lôi Hình hội, Hưng Hân xã. Ba thế lực chủ đạo, còn có một số thế lực nhỏ, làm tốt lắm”, nhìn những thế lực này, sát ý trong mắt Trần Triệu Dương lan rộng, hận không thể lập tức xông lên để xả giận.

"Đại ca, những người này là hướng về phía bọn em, cứ để tự bọn em giải quyết là được”, Tật Phong nhìn những người khác một chút, sau đó kiên định nói. 

Chuyện này đối với chức nghiệp của bọn họ mà nói chính là sự sỉ nhục, bị người đuổi theo thời gian dài như vậy, còn suýt chút nữa bị giết, bọn họ đã sớm một bụng tức.

"Tự mình giải quyết?”, nghe thấy lời của Tật Phong, Trần Triệu Dương lập tức nhíu mày, nhìn qua ba người Ưng Chuẩn bọn họ một cái, ba người ánh mắt như một, hiển nhiên bọn họ đã sớm thương lượng xong.

"Quân tử báo thù mười năm không muộn, chúng ta không nóng nảy, nỗi sỉ nhục lớn như vậy, bọn em muốn tự mình rửa sạch”, bốn người bọn họ cùng gật đầu, vô cùng khẳng định nói.

“Được, nếu như các cậu đã quyết định như thế, vậy tôi ủng hộ các cậu”, Trần Triệu Dương gật đầu, anh hiểu rất rõ tính tình của đám anh em này, nếu như mình báo thù giúp bọn họ, có lẽ trên mặt bọn họ không nói, nhưng nhất định trong lòng sẽ rất khó chịu.

Anh cũng không muốn xa cách gì với đám anh em của mình, nếu bọn họ đã có ý định này, vậy thì ủng hộ bọn họ thôi.

"Mấy người này, tôi muốn nói một câu”, Hạ Thanh Minh và Qúy Vân Hải đương nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bọn họ, mặc dù không biết thực lực của mấy người này thế nào, nhưng với sự hiểu biết của bọn họ về ba thế lực này, chỉ sợ không dễ dàng báo thù.

"Mặc dù ông già này cũng không biết thực lực của các vị thế nào, nhưng mà ba thế lực này đều không đơn giản, bọn họ khống thế ba thành phố lớn ở Giang Bắc thị, cải tạo thành phố đó trở nên cứng rắn không dễ chọc giống như thùng sắt vậy. Bình thường đắc tội với ba thế lực lớn này, đều không có kết cục tốt đẹp gì”, vẻ mặt Hạ Thanh Minh nặng nề nói.

"Yên tâm đi, ông Hạ, chúng tôi cũng sẽ không xúc động, chờ đến khi tự nhận là có thực lực thì mới ra tay”, Tật Phong cung kính nói, bọn họ là những thợ săn có kiên nhẫn, không thể nào làm chuyện lấy trứng chọi đá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi