BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Quả là can đảm, nhưng e là chỉ có được lần này thôi, tên nhóc này tiêu đời rồi”.

“Haiz, chàng trai này đẹp trai như vậy, tại sao não anh ta lại có vấn đề chứ?”

“Chỉ là không biết có sống được không”.

Khi một số người đang thảo luận, chủ đề bắt đầu trở nên lệch lạc, suy cho cùng ở đâu cũng sẽ có đủ loại phụ nữ, ai nấy cũng đều nhìn Trần Triệu Dương với đôi mắt sáng ngời.

Nam Cung Yến đang ở trong đám đông tất nhiên nghe thấy cuộc nói chuyện của những người phụ nữ trang điểm lòe loẹt này, trong lòng cô như muốn bốc hỏa.

“Ba, hai, một”, Trần Triệu Dương hời hợt đếm, càng về cuối giọng điệu càng thêm lãnh đạm.

“Còn trẻ thì không nên có tính khí nóng nảy như vậy chứ, chúng ta thương lượng một chút đi?”, trong lòng Lữ Đại Vĩ xấu hổ vô cùng, ông ta là một người thông minh, làm sao có thể đưa mình vào tình huống nguy hiểm được.

Tuy nhiên, ông ta lại không muốn đánh mất danh dự võ đạo tông sư của mình, nếu mà thừa nhận sợ một cách công khai như vậy thì sau này làm sao lăn lộn được chứ?

Vậy há chẳng phải ông ta là một võ đạo tông sư kém cõi nhất sao?

“Hết thời gian rồi, nếu ông đã không trả lời, tức là không đồng ý rồi”, Trần Triệu Dương vốn không bận tâm Lữ Đại Vĩ đang lãi nhải điều gì, trực tiếp đưa ra quyết định.

“Không, không, không, đợi một chút, tôi không hề muốn xúc phạm đến cậu, tất cả đều là do tên khốn kiếp này, hắn đã chạy đến tìm tôi, khăng khăng muốn tôi đến gặp cậu để tính sổ”, trong lòng Lữ Đại Vĩ dấy lên cảm giác hối hận.

Sớm đã biết Trần Triệu Dương là một con người độc đoán, còn trẻ như vậy chắc chắn cơn phẫn nộ sẽ rất mãnh liệt, nếu không sẽ không đồng ý giao đấu với Vân Hạn Lâm.

Nói đến đây, Lữ Đại Vĩ trừng mắt nhìn Trương Sơn đang đứng bên cạnh, cay nghiệt nói.

“Thầy..”, Trương Sơn dựng tóc gáy khi nghe thầy mình lại đem mình ra làm kẻ chết thay.

Nhưng với tính khí của ông ta thì làm mấy loại chuyện này cũng quá đỗi bình thường.

“Cái tên khốn nạn, mày có tư cách nói chuyện ở đây sao? Nếu không phải tại mày, người làm thầy như tao có thể đến đây sao? Có thể đắc tội đến cậu Trần như vậy không?”, vẻ mặt của Lữ Đại Vĩ giận dữ nói, tỏ vẻ trách móc đã làm liên lụy đến mình.

Trần Triệu Dương chỉ lạnh lùng nhìn hai thầy trò họ tự biên tự diễn, anh lại muốn xem thử bọn họ có thể diễn ra được cảnh bất ngờ gì.

Những người xem xung quanh đều há hốc mồm, đặc biệt là những người đã từng nhìn thấy uy phong của võ đạo tông sư Lữ Đại Vĩ, sức mạnh đáng sợ như vậy không phải con người có thể có được, đã khiến họ phải kinh ngạc một phen.

Nhưng không ngờ khi đối mặt với cậu thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi, vị cao nhân này lại chọn cách cúi đầu, điều này đã hoàn toàn lật đổ định nghĩa của bọn họ về một bậc cao nhân.

“Chẳng lẽ cậu thanh niên kia lai lịch kinh khủng hơn, lớn đến mức ngay cả võ đạo tông sư cũng không dám ra tay, ngược lại còn cực kỳ kiêng dè”, có người lập tức bắt đầu đoán già đoán non.

“A... Tôi nhớ ra, tôi nhớ ra, cậu ấy... cậu ấy là..., đột nhiên, có người hét lên đầy phấn khích.

Những người khác đều bị dọa một phen, tất cả đều đổ dồn sự chú ý vào người đã la hét lên đó, ai nấy đều rất tò mò, tự hỏi anh ta đã nhớ ra điều gì?

“Cậu ấy là Trần gia, là Trần gia đấy”, chàng trai trẻ này cực kỳ hưng phấn, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

Chỉ là anh ta càng thêm gấp gáp hơn khi thấy mọi người xung quanh đều không hiểu chuyện gì.

“Lễ nào các người quên rằng một thời gian trước đây, một cuộc quyết đấu trên đỉnh núi Long Đài đã gây chấn động cả thành phố Long Hải, một người với  thực lực thiên tiên đại "thành đã vượt bậc gi ết chết Vân Hạn Lâm, sơn chủ của Kỳ Môn Sơn, người có thực lực là võ đạo tông sư. Người đó chính là Trần gia”, khi chàng trai trẻ này thấy thần tượng của mình lại không được ai nhận ra, anh ta liền vô cùng nóng lòng, nhanh chóng giải thích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi