BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Ngay lúc bọn họ còn đang nghĩ, những miếng bùn kia đã rất nhanh rơi xuống hết, để lộ ra một người ở bên trong.

"Trời ơi!", Chu Yên Toa và Hàn Quân Quân nhìn đến đây, khuôn mặt lập tức đỏ lên, nhanh chóng che kín hai mắt của mình lại.

Chỉ là, các cô vẫn cực kì tò mò, rốt cuộc đây là thứ gì? Vì sao lại kì lạ như thế?

"AI", Trần Triệu Dương vừa tỉnh lại trong quá trình tu luyện, chậm rãi đứng dậy, chân khí trong cơ thể chấn động, tất cả bùn đất bên ngoài cơ thể anh đều rơi hết xuống.

Trần Triệu Dương cực kì hài lòng với lần tôi luyện thân thể này. 

Sau lần tôi luyện thân thể này, cơ thể của anh đã trở nên càng mạnh mẽ hơn, e rằng cho dù là võ đạo tông sư đại thành, cũng không thể mạnh hơn anh được.

Đương nhiên, Trần Triệu Dương không chỉ mạnh về cơ thể bên ngoài, còn có nội tạng và kinh mạch cũng đã trở nên càng cứng cỏi, cho dù có người dùng chân khí xâm nhập vào trong cơ thể của anh, muốn gây tổn thương bên trong, chỉ sợ cũng không dễ dàng.

Sức mạnh bùng nổ ẩn chứa bên trong cơ thể, Trần Triệu Dương không có chỗ để xả ra, đành phải thét dài.

"Chói tai quá”, tiếng hét dài của Trần Triệu Dương khiến năm người Chu Yên Toa phải bịt kín tai lại, trên mặt là vẻ đau đớn.

"Rốt cuộc đây là quái vật gì?”, mấy người Chu Yên Toa đều vô cùng đau đớn, ai nấy cũng hoảng sợ kêu lên.

Một tiếng thét dài này của Trần Triệu Dương kéo dài đến hai phút, cuối cùng mới xả hết được sức mạnh dao động ở trong cơ thể ra ngoài.

"Trời ạ, không mang theo quần áo rồi”, Trần Triệu Dương đột nhiên cảm giác trên người có một trận gió thổi tới, liền cúi đầu nhìn mới phát hiện sau khi tôi luyện thân thể xong, quần áo trên người anh đã nát vụn hết rồi.

Trần Triệu Dương lập tức luống cuống, nhanh chóng ngồi xổm xuống, kéo một ít cành cây từ bên cạnh tới, miễn cưỡng che kín vị trí quan trọng của mình.

Đúng là quá lúng túng, không có người mà vẫn thấy thẹn thùng, vừa rồi lúc sắp hoàn thành tôi luyện thân thể, Trần Triệu Dương cảm nhận được có người đến gần, lúc vừa mới thét dài, anh cũng đồng thời phát hiện năm người kia.

Thế mà mình lại hét trước mặt nhiều người như vậy, thật sự là quá mất mặt, quá lúng túng.

"Chúng ta mau chạy đi, người kia không mặc quần áo, quá kì quái”, Chu Yên Toa thấy Trần Triệu Dương cởi truồng đứng bên vách núi hét qua kế ngón tay, có ai lại làm ra chuyện kì lạ như thế chứ.

"Cô chủ, chỉ sợ người này là võ giả, chúng ta nhanh chóng rời đi thôi, tốt nhất là đừng chạm mặt với anh ta”, vệ sĩ cảm nhận được hơi thở lúc Trần Triệu Dương thét lên, người bình thường căn bản không làm được đến mức này, vậy cũng chỉ có võ giả mới có thể làm được thôi.

Dưới tình huống không biết đối phương có thân thiện hay không, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng rời đi.

Mấy người Lí Hạ cũng không phản bác, lúc này đi xuống dưới núi.

"Các vị, xin dừng lại một chút”, lúc bọn họ vừa mới xê dịch bước chân, giọng nói của Trần Triệu Dương đột nhiên truyền đến.

"Vị này, không biết anh có gì muốn nói? Chúng tôi chỉ đi ngang qua, không hề có ác ý gì cả”, vệ sĩ của Chu Yên Toa kiên trì đứng dậy, mở miệng nói.

"Mấy người có thừa quần áo nào không? Cho. tôi một bộ”, trong giọng nói của Trần Triệu Dương mang theo một vẻ bất đắc dĩ, sớm biết vậy thì nên chuẩn bị thêm một bộ quần áo nữa, cũng không cần phải xấu hổ như bây giờ.

Nghe thấy người này chỉ muốn một bộ quần áo, bọn họ lập tức thở phào một hơi.

"Ở chỗ tôi có một ít quần áo”, lúc này vệ sĩ của Chu Yên Toa lấy ra một bộ quần áo mới từ trong ba lô đeo lưng mình, đi đến chỗ Trần Triệu Dương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi