BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 463: NGHÊNG NGANG.

Động tĩnh Sở Vĩnh Du muốn xuất phát đến nhà họ Bạch đã hấp dẫn rất nhiều sự chú ý, đơn giản có thể chú ý đến mức độ này trên cơ bản đều là liên quan đến lợi ích.

Đây chính là nhà họ Bạch, chính là gia tộc có tên tuổi ở nước R, các vụ kinh doanh và tài sản nhiều vô số kể, đây chính là vì sao mà Nam Cung Vô Phong lại tự mình mở miệng với ông Tần dưới điều kiện đã thỏa thuận với nhau mới lấy được ba mươi phần trăm cổ phần.

Trong phòng chỉ huy của đội điều tra sự cố đặc biệt, Phàn Tinh Thiên ngồi ở trên ghế, tất cả hình ảnh trước mắt đều xoay quanh nhà họ Bạch, thậm chí càng đáng sợ hơn đó chính là ngay cả hình ảnh ở trong nhà họ Bạch mà cũng có đầy đủ, đủ để thấy được bản thân nhà họ Bạch không biết loại xâm nhập này.

“Đội trưởng, tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Có người báo cáo, Phàn Tinh Thiên nhẹ gật đầu, trong mắt xuất hiện chút ánh sáng.

Ngay cả ông ta cũng vừa mới nhận được thông báo bí mật mấy tiếng đồng hồ trước, Sở Vĩnh Du mới trở thành chiến thần nước R, muốn ra tay với nhà họ Bạch.

Đây chính là nhà họ Bạch đó, thế mà lại trực tiếp từ bỏ, đào ra chứng cứ phạm tội, chắc có lẽ đánh máy đánh đến độ cái máy in cũng phải hỏng luôn.

Thật ra thì gia tộc như thế nào đi nữa cũng đều sẽ có một mặt sáng và một mặt tối, chỉ là xem xem quốc gia có muốn điều tra hay không.

Mà những người biết tình huống này cũng chỉ có mấy người ở trong phòng, bởi vì chuyện này bọn họ đã xếp tất cả nhà họ Bạch vào trạng thái khởi động ám sát, trạng thái nếu không thành công thì thành nhân.

“Tổ trưởng, thật sự không cần bất cứ lực lượng nào của hậu viện ư? Đây chính là nhà họ Bạch đó, chắc chắn là một con rồng to, cho dù chúng ta đã có tài liệu trong tay, nhưng mà ở nhà họ Bạch có đến mười lăm người Tiên Thiên võ giả, các loại thủ vệ khác cộng lại cũng trên một trăm, hơn nữa kho vũ khí bí mật của nhà họ Bạch cũng đã được mở ra rồi, cái này.”

Phàn Tinh Thiên nhìn người bên cạnh, cười lạnh thành tiếng nói.

“Cậu cho rằng bốn chữ chiến thần nước R là thứ mà ai cũng có thể được gọi hả, mở to mắt của cậu ra mà nhìn cho kỹ người được ủy thác trách nhiệm danh xưng này rốt cuộc là một người đàn ông đáng sợ đến cỡ nào.”

Nói đùa, nếu như không có… ai mà dám làm gì chiến thần nước R, đây chính là biểu tượng thực lực tuyệt đối đại diện cho quốc gia, cộng thêm mối liên quan lần này quá lớn, phía trên cũng đã ra lệnh chỉ có thể thủ vệ ở phía sau, giai đoạn phía trước tuyệt đối không thể tham gia vào bất cứ chuyện gì.

Người kia híp mắt lại nhìn về phía một chiếc xe đang chạy về phía nhà họ Bạch trong màn hình, trong chiếc xe đó chính là Sở Vĩnh Du, chiến thần nước R đang ngồi.

Vấn đề mấu chốt là chỉ dựa vào một mình anh cũng có thể tiêu diệt được danh môn vọng tộc nhà họ Bạch, sửng sốt không dám tưởng tượng.

Cùng lúc đó, gia tộc Nam Cung, Trương Thanh Lệ và Nam Cung Lâm cũng đã về đến nhà, Nam Cung Vô Phong đang ngồi trong phòng khách xem tạp chí.

Vừa mới bước vào, Trương Thanh Lệ đã khóc lóc kể lể.

“Chồng ơi, anh phải làm chủ cho em đó, cái thằng Sở Vĩnh Du đó thật là quá đáng, em đã hạ mình để nói xin lỗi với cậu ta, thế mà… thế mà thiếu chút nữa cậu ta đã bóp chết em rồi, cậu ta không cho anh, không cho gia tộc Nam Cung thể diện.”

Mà Nam Cung Lâm thì không nói lời nào chỉ đứng ở bên cạnh, nhất là sau khi nghe thấy lời nói này, anh ta hiểu được mẹ của mình lại bước một bước vào con đường tìm cái chết.

Quả nhiên, chỉ nhìn thấy Nam Cung Vô Phong chậm rãi buông tờ báo xuống, sắc mặt không thay đổi nhìn về phía Trương Thanh Lệ.

“Hạ mình à? Chỉ dựa vào bà mà cũng dám nói chữ hạ mình, bây giờ Sở Vĩnh Du là chiến thần nước R, cho dù gia chủ gia tộc Nam Cung là tôi đang đứng ở trước mặt của cậu ta đều phải thấp hơn một nửa, bà hạ mình hả?”

Trương Thanh Lệ căn bản không hiểu rõ chiến thần nước R đại diện cho mức độ quan trọng và phóng đại đến cỡ nào, nghe vậy thì lại sửng sốt một trận.

“Nếu như bà thông minh một chút mà làm một số việc kín tiếng một chút thì sẽ dẫn đến tình trạng như ngày hôm nay hả? Cái gì cũng không chịu điều tra rõ ràng, cứ biết giở mấy thủ đoạn nhỏ ấy, theo tôi nhiều năm như thế, xem ra là bà không học được cái gì hết.”

Nói dứt lời, Nam Cung Lâm đúng lúc mở miệng nói.

“Ba, Sở Vĩnh Du kêu ba cho anh ta một câu trả lời thỏa đáng.”

Đúng lúc này có một ông già đột ngột xuất hiện ở bên cạnh Nam Cung Vô Phong.

“Ông chủ, tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, lập tức bắt đầu.”

Nam Cung Vô Phong lập tức đứng dậy, không nói một câu nào mà đi ra ngoài.

Ba mươi phần trăm nhà họ Bạch, cho dù gia tộc Nam Cung bọn họ có muốn ăn đi nữa thì cũng phải chuẩn bị cho hoàn chỉnh, bởi vì ba mươi phần trăm nhà họ Bạch là một con số cực kỳ to lớn, cho nên cần phải phòng bị chu đáo.

Thật ra thì ông ta cũng hiểu lần này ông Tần có thể nể mặt, ngoại trừ những điều kiện đã đồng ý, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì từ đầu đến cuối trên người của Sở Vĩnh Du chảy dòng máu của gia tộc Nam Cung. Nếu không, dựa theo dự đoán ban đầu của Nam Cung Vô Phong, có thể có được mười phần trăm hoặc là mười lăm phần trăm đã xem như tốt vô cùng.

Về phần vợ của ông ta, chắc là phải chờ sau khi chuyện của nhà họ Bạch kết thúc rồi thì mới có thể đưa ra quyết định.

Trong khu biệt thự nhà họ Bạch to lớn được bảo vệ, cùng với khoảng trống mà ngôi nhà gỗ ấy bao bọc, Bạch Trảm Hòa và đám người của nhà họ Bạch vẫn đứng ở đó, bọn họ cùng với tất cả các trực hệ của nhà họ Bạch vẫn còn tồn tại đến ngày hôm nay.

Giờ phút này, Bạch Trảm Hòa đang nhìn mặt trăng, trong mắt không vui không buồn.

“Nhà họ Bạch của chúng ta bị tất cả mọi người coi như là một quả hồng mềm, haha, cứ chờ đi, nếu như các người đã để một mình Sở Vĩnh Du đến đây, vậy thì cho dù có giết chết cậu ta đi nữa, các người cũng không dám nói bất cứ lời nào. Tối hôm nay qua đi, xào bài một lần nữa, uy phong và địa vị của nhà họ Bạch tôi tất nhiên sẽ lại bước lên một giai đoạn cao mới.”

Vừa mới nói xong, lại có một tiếng súng vang lên, bọn người Bạch Thanh giật hết cả mình, Bạch Khảm thì lửa giận ngút trời.

“Đáng chết! Cái tên Sở Vĩnh Du này quá mức cuồng vọng rồi, dựa vào thân thủ của cậu ta, những tên hộ vệ cầm súng đứng ở bên ngoài đề phòng không có khả năng phát hiện, bây giờ tiếng súng lại vang lên, chắc chắn là do cậu ta nghênh ngang bước vào.”

Đám người Bạch Khảm đều đồng ý, Sở Vĩnh Du làm như vậy căn bản không đặt nhà họ Bạch bọn họ vào trong mắt, thật sự quá cuồng vọng và phách lối.

Bọn họ nghĩ không sai, lúc này đúng là Sở Vĩnh Du đạp bay cánh cổng rồi bước từng bước đi vào.

Tất cả các tay súng tay bắn tỉa ở xung quanh, tiếng đạn bay đều tạo thành một mạng lưới hỏa lực dày đặc ở xung quanh.

Bởi vì kết cấu địa lý đặc thù của nhà họ Bạch nên cũng không sợ người khác sẽ nghe thấy tiếng súng, hoặc là ảnh hưởng cái gì đó.

Vèo vèo vèo!

Mấy viên đạn hỏa tiễn RPG mang theo đuôi lửa vạch xé bầu trời đêm gào thét bay về phía Sở Vĩnh Du, chỉ nhìn thấy tiết tấu bước chân của Sở Vĩnh Du không có bất cứ sự bối rối gì hết, hai tay tùy ý vẩy hai lần, viên hỏa tiễn liền bay tứ tán.

Ùm ùm!

Tiếng nổ vang lên, còn có âm thanh tiếng người kêu rên.

Trong ngọn lửa, có thể nhìn thấy một số khẩu súng tiểu liên tiêu chuẩn bị làn sóng xung kích do vụ nổ hồi lúc nãy làm cho bay lên không trung.

Mà tốc độ rơi xuống đúng lúc rơi vào trong tay của Sở Vĩnh Du đang bước đi.

Đúng lúc có hai thanh tiểu liên được chế tạo lại rơi xuống, hai tay của Sở Vĩnh Du cầm súng, dường như lại trở về chiến trường trong mưa bom bão đạn một lần nữa.

Cùng lúc đó, bốn khẩu súng máy hạng nặng từ trên mấy nóc nhà chậm rãi được nâng lên, loại súng máy hạng nặng như thế này đều được trang bị đạn phá giáp, ngay cả mấy chiếc xe đều có thể bị bắn xuyên qua chứ đừng nói chi là một con người.

Chính vì vậy, mới có thể thấy được nhà họ Bạch đúng là đầm rồng hang hổ.

Nhưng mà bọn họ lại không biết rằng, loại súng này rơi vào trong tay của một vị chiến sĩ lại có thể phát huy uy lực đến cỡ nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi