BẠN TRAI BỆNH KIỀU CỦA TÔI

Edit: Thỏ

“Thiếu Đông… thật ra tôi không phải Khương Lâu. Tôi chính là Khương Tự.”

Tôi nghiêng nghiêng đầu, không hiểu lắm.

Cái gì gọi là ‘tôi mới là Khương Tự’?

“Cậu là Khương Lâu.” Tôi nghiêm túc nói. Tôi bắt đầu nghi ngờ về việc cậu ta đã đỡ bệnh hay chưa. Có thể là trông bình thường thế thôi chứ bệnh nặng lắm đấy?

Khương Lâu lau nước mắt, nhưng nước mắt lại càng tuôn rơi. Cậu ta vùi mặt vào lòng bàn tay, bình tĩnh một chốc mới nói tiếp.

“Tôi biết cậu rất khó tin, bởi vì cậu không có những ‘giấc mơ’ ấy.” Khương Lâu nhìn chằm chặp sàn nhà, chậm rãi trần thuật. Hàng mi dài rũ xuống khiến ánh mắt có hơi ảm đạm.

“Có lẽ dáng vẻ bị thương của bác sĩ Tần khiến tôi chịu đả kích quá lớn. Kể từ ngày đó tôi liên tục nằm mơ, từng giấc mơ hiện về hồi ức của quá khứ, dù là đẹp đẽ hay vấy máu… Tôi sợ phải nằm mơ, vì vậy tôi cố gắng không cho bản thân được ngủ. Nhưng điều đó vô dụng. Dẫu cho tôi có làm gì những ký ức đó vẫn như một thước phim chiếu chậm, nó không ngừng tái hiện trong đầu tôi. Tôi buộc phải xem cuộc sống của mình từ hai mươi mấy năm trước, kể cả khoảng thời gian tôi thơ thẩn sống mười mấy năm ở viện điều dưỡng này.”

Cậu ta cười với tôi. “Đó là loại tra tấn rất khổ sở, nhưng tôi không có cách chống cự nó, đành phải dần dần tiếp thu sự tồn tại của những ký ức kia. Tôi thôi miên bản thân rằng đó chỉ là ảo giác của mình… Thẳng đến khi tôi gặp cậu trong trí nhớ. Cậu tựa như một chiếc chìa khóa mở ra ký ức sâu thẳm trong tôi… Thiếu Đông, cậu tin vào ‘kiếp trước’ chứ?”

Tôi nghe hết lời lẽ của cậu ta, tiếp theo chậm rãi lắc đầu.

Ngay cả kiếp trước cũng có thể bịa ra, đúng là điên quá mức…

“Ừ, cậu luôn không tin vào nó đó thôi…”

Khương Lâu dùng giọng điệu như thể đã hiểu rõ tôi lắm, và nói về tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy không thoải mái mà ngắt lời. “Cho dù mấy lời này của cậu là thật, nhưng điều đó với việc cậu là ‘Khương Tự’ có liên quan gì?”

“Tôi muốn cậu tin tưởng vì sao tôi có thể nhìn thấy kiếp trước của mình.” Khương Lâu nghiêm túc nhìn tôi như muốn nỗ lực thuyết phục tôi vậy. “Bởi vì kiếp trước, người biết cậu là tôi, người yêu đương với cậu là tôi, người được cứu rỗi cũng là tôi —— cậu là của tôi, chúng ta mới là người yêu, tôi mới là Khương Tự! Tôi và nó là song sinh, mà em trai tốt của tôi lại cố ý khiến tôi lâm vào nguy hiểm, sau đó thay thế vị trí của tôi. Nó cướp tên họ tôi, cướp người yêu tôi, cướp luôn cuộc đời tôi như thế! Nó chẳng có gì ngoài sự ghen ghét và đố kỵ!”

Khương Lâu kích động đứng lên, đôi mắt cậu ta tràn đầy nước mắt và nhìn chằm chằm tôi.

“Cậu hiểu chưa, tôi và nó đều đã thức tỉnh ký ức của kiếp trước rồi, điều khác biệt duy nhất chính là, kiếp trước tôi đã rất hạnh phúc. Mà kiếp này, tôi hoàn toàn trắng tay! Nó đã hủy hoại tôi, thậm chí nó nhốt tôi ở chỗ này, nếu không phải cậu từng xuất hiện trong ký ức của tôi, chắc chắn tôi sẽ không nhớ nổi. Cứ như thế, mong muốn của nó đều thành sự thật, nó yên tâm ở bên cạnh cậu cả đời… Cậu hiểu rõ chứ, Lương Thiếu Đông?”

“Xin lỗi…” Tôi đứng dậy, toan bỏ đi. “Tôi thấy cậu nên đổi bác sĩ tâm lý mới thì hơn.”

“Chờ đã.” Khương Lâu cuống quýt giữ chặt tôi, nài nỉ. “Cậu nghe tôi nói hết đã, cậu muốn tin hay không thì tùy, xin cậu đấy, Thiếu Đông!”

Tuy rằng tôi cảm thấy Khương Lâu bệnh cũng nặng lắm nhưng dưới đôi mắt kia, tôi hoàn toàn bại trận. Một lần nữa tôi đành ngồi xuống nghe cậu ta nói cho xong, chỉ là trong lòng bất giác thì thào: Ông lão kia và Lục Hổ cũng từng nghe những lời này chứ? Trăm ngàn lý do bịa đặt, thoái thác từ miệng một người bệnh tâm thần nói ra sao có thể đáng tin? Nói cách khác, vì sao bọn họ muốn quăng tôi đến chỗ này?

“Tôi và nó sống lại mang theo ký ức kiếp trước, nhưng điều khác biệt là, ký ức của nó thức tỉnh sớm hơn tôi. Nếu nhất thiết phải đưa ra một mốc thời gian xác định, tôi có thể chắc chắn rằng đó thời điểm chúng tôi bị bắt cóc vào 15 năm trước. Tôi biết ông nội đã cho cậu xem đoạn video kia, nhưng đó là đoạn video không hoàn chỉnh… Nó đã bị chỉnh sửa và cắt xén.” Khương Lâu mỉm cười yếu ớt. “Trong video, cậu nhìn thấy nó bị ngược đãi, ẩu đả, nhưng trước đó cậu không hề nhìn thấy khoảnh khắc mà nó đẩy tôi ra, để mọi hình phạt trút xuống người tôi. Đó cũng là nguyên nhân khiến tôi mắc chứng tự kỷ và phát cuồng nghiêm trọng. Lúc đó tôi không hiểu sao nó làm vậy, nhưng giờ thì tôi đã biết rồi.”

“Bởi vì kiếp trước, chúng tôi đều trải qua sự kiện bắt cóc, nhưng sau khi được giải cứu thì cả hai đều bị chấn thương tâm lý. Ông nội cho hai bác sĩ khác nhau trị liệu chúng tôi, nó bị ảnh hưởng tâm lý nghiêm trọng nên được ông nội giữ bên người, còn tôi không quá nặng nên mới được đưa về nông thôn để tiến hành trị liệu cách ly… Vì thế, tôi gặp cậu.”

“Vốn nên là như thế. Tôi gặp cậu, sau đó cậu cứu tôi. Cậu chăm sóc tôi, dạy dỗ tôi, thẳng đến khi bệnh trạng tôi chuyển biến tốt đẹp, thẳng đến khi tôi yêu cậu… Mọi thứ êm đềm trôi qua. Sau khi cha mẹ cậu qua đời, cậu về gặp ông nội với tôi. Sau đó ông nội thừa nhận chúng ta, cả hai cứ thế hạnh phúc chung sống…”

Khương Lâu miêu tả mọi thứ rất tốt đẹp, nhưng tôi lại không thể tiếp thu.

“Nhưng, tôi vốn không ngờ được rằng, nếu cậu có thể để tôi yêu cậu, khoảnh khắc mà nó yêu cậu tôi lại chẳng ngạc nhiên. Thiếu Đông, cậu không tưởng tượng nổi cậu tốt đẹp đến nhường nào, cậu thương tôi bao nhiêu thì sẽ thương nó bấy nhiêu. Nhưng lòng tham của nó là vô đáy, nó dần dần chỉ muốn cậu chỉ yêu mỗi nó trên đời. Rõ ràng tôi mới là người cậu yêu, rõ ràng tôi là người đến trước, tôi rộng lượng cho cậu đi an ủi và làm bạn với nó, kết quả, nó đối xử với tôi thế nào? Nó đền đáp tôi ra sao? Nếu không phải nó cố tình dụ dỗ cậu để tôi phát hiện, tôi cũng không đưa cậu đi đâu hết… Nào ai hay, nó lại có thêm một cơ hội…”

“Tựa như kiếp này nó muốn độc chiếm cậu mà thôi. Vì thế nó tìm mọi cách thay thế vị trí của tôi, cướp đoạt quyền lực trong tay tôi, thậm chí muốn giành ông nội với tôi nữa… Đáng tiếc nó quá nóng vội, nếu không ông nội cũng không thể phát hiện ra nhanh như thế. Nó càng không thể lường được một chuyện — rằng tôi đã biết tất cả rồi.”

Khương Lâu dịu dàng ngắm tôi.

“Không sao hết, Thiếu Đông. Cậu sẽ tin tôi mà. Cậu sẽ nhanh chóng nhớ ra những ký ức của chúng ta năm ấy.”

Bỗng nhiên, đôi mắt Khương Lâu trợn to, cậu ta khó tin mà nhìn phía sau tôi.

Phía sau hả?

Có người thô bạo ghìm lấy cổ tôi, rồi một liều thuốc lạnh lẽo bị tiêm vào cơ thể. Tôi sững sờ quay đầu, trước lúc mất đi ý thức chỉ kịp thấy gương mặt tái nhợt trắng như giấy của bạn trai.

“Đông Đông, ngủ một giấc sẽ ổn.”

****

Tôi thấy bản thân như phiêu du giữa một đám mây bồng bềnh, không biết là nơi đâu nhưng có gió mát thổi qua mặt, nó khiến tôi chênh vênh giữa khoảng không.

Tôi là ai… Tôi đang làm gì?

À phải, tôi là Lương Thiếu Đông…

Phía xa vang lên một giọng nói, giọng nói ấy rơi vào tai tôi nhưng không hiện hữu quá một giây trong đầu thì biến mất. Tâm trí tôi như bị đóng băng, bộ não máy móc và cứng đờ… Tôi cố gắng muốn giữ lấy giọng nói kia, cuối cùng đành yếu ớt từ bỏ.

Tựa như đã qua hồi lâu, giọng nói kia trở nên rõ ràng.

“Em là của tôi…”

“Em yêu tôi…”

“Lương Thiếu Đông, em là của tôi.”

Tôi ép bản thân phải thoát khỏi trạng thái nửa vời này, ý thức cũng dần quay trở lại. Tôi uể oải mở mắt, lúc bật dậy chỉ thấy đầu óc đầy sao, chóng mặt vô cùng. Đã rất lâu tôi không gặp triệu chứng này, thật giống như một ngày xấu trời tôi bị cảm và chẳng ăn uống gì vậy.

Tôi ngơ ngác ngồi im, thẳng đến khi đầu óc không còn mơ màng mới nhận ra, tôi đã về nhà của tôi và Khương Tự.

Tôi về khi nào?

Tôi rời khỏi phòng ngủ, bởi vì bản năng thúc giục cơn đói khát mà tôi vào bếp mở tủ lạnh ra, kết quả chỉ thấy bên trong trống hoác.

“Đói quá trời…”

Tôi cuộn tròn trên sofa, ôm bụng trống không mà nằm vật vưởng. Tuy rằng rất đói nhưng chẳng muốn làm gì, chẳng muốn nghĩ gì. Mệt quá, mệt mỏi quá.

Tôi cảm thấy bản thân mình không ổn, nhưng không thể ngăn được cảm giác kiệt quệ trong người. Nơi phòng khách có một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp, tôi nhắm mắt lại, lần nữa bất giác thiếp đi.

“Đông Đông, tỉnh dậy ăn cơm này.”

Mở mắt ra đã thấy Khương Tự.

“Anh đã về.” Không biết vì sao vừa trông thấy hắn tôi lại cảm thấy vô cùng an tâm, không kìm được mà ghé đến hôn mặt hắn.

Quái thật, trước kia tôi bám người vậy sao?

Khương Tự nâng cằm tôi, hôn môi tôi. Hắn hôn rất cuồng dại, thậm chí tôi có thể biết được tay hắn đang run. Tôi bị hắn hôn đến khó thở, đẩy vài lần mới đem hắn đẩy ra, uể oải nói: “Vợ ơi… em đói…”

“Anh làm sủi cảo cho em rồi, nhân thịt heo cải trắng. Nếm thử xem có ngon không?”

Tôi hừ hừ hai tiếng, bèn ngợi khen: “Vợ em là số một!”

“Anh làm vợ em cả đời, được chứ?”

“Ừ ừ, anh đem sủi cảo ra cho em ăn đi, em chỉ muốn nằm…”

Vì thế Khương Tự bưng khay sủi cảo từng li từng tí đút cho tôi ăn, trong lúc lơ đãng nhìn hắn mới phát hiện hắn đang lặng lẽ ngắm tôi.

“Mặt em nở hoa hả?” Tôi cười.

Khương Tự đáp: “Em đẹp hơn hoa… Dù ngắm thế nào cũng không thấy đủ.”

Tôi duỗi chân, kiêu ngạo gác trên đùi bạn trai, thích chí bảo: “Yêu em thì nói sao cũng được, em không ý kiến… Mà không ăn nữa, em no rồi.”

Khương Tự im lặng hồi lâu, đột nhiên hắn hỏi tôi rằng: “Đông Đông, em sẽ yêu anh cả đời chứ?”

“Đương nhiên.”

“Sẽ không yêu người khác đúng không?”

Tôi nghĩ hắn lại mắc chứng thiếu nữ nên hằm hè đáp: “Chỉ yêu duy nhất Khương Tự, vậy được chưa?”

Hơi thở hắn như ngừng lại, hắn chậm rãi kề sát mặt tôi, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm như vậy.

“Nếu anh… không phải Khương Tự thì thế nào? Nếu anh sửa lại tên, thay đổi diện mạo, thậm chí thay đổi thân phận, giới tính… Em còn yêu anh sao? Chỉ yêu anh sao?”

Tôi cảm thấy mệt rã rời, không biết vì sao rất muốn ngủ; dù đã căng mi mắt ra nhưng vẫn không tài nào chống cự. Gương mặt người yêu đã trở nên mơ hồ, đột nhiên tôi dấy lên tia cảnh giác. Tình hình này rất quái lạ… tôi không ổn, Khương Tự cũng không ổn chút nào…

“Vợ, có phải anh bỏ thuốc ngủ không…” Lúc nói những lời này tôi đã không thể mở mắt.

“Đông Đông, em vĩnh viễn chỉ yêu anh thôi, nhớ kỹ…”

Tôi trả lời theo quán tính: “Em chỉ yêu anh…”

“Em yêu anh? Anh là ai?”

“Anh là…”

Bóng tối lần nữa nuốt chửng tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi